Cho dù là Karen sau khi nghe đến xưng hô thế này thì cũng không khỏi cười.
"Cho nên nói rằng Ánh Sáng thật đúng là người thầy tốt của Trật Tự, từ kỷ
nguyên trước không chỉ đã đang giúp Trật Tự dò đường, giẫm hố; ở trong cái kỷ
nguyên này thì càng bởi vì lo lắng sau khi Trật Tự suy bại sẽ mê mang luống
cuống, không tiếc mà diệt vong trước một nghìn năm, tích lũy kinh nghiệm
phong phú cách làm tàn dư thế nào cho tốt để giúp Trật Tự.
Cho dù tìm hết từ trong các trường học của Wien thì có lẽ cũng rất khó để tìm ra
một người thầy vô tư dạy bảo và đầy tình yêu thương như này đúng không?”
Neo liếc mắt Karen: "Ta đã từng làm thần quan Trật Tự, ai, một Thần Giáo tốt
biết bao, cứ như vậy mà sụp đổ, cái tên đại diện Đại tế tự là cậu không đau lòng
thì vị Giáo Hoàng Ánh Sáng như ta cũng thấy đau lòng thay."
Karen uống một hớp nước, mở tay ra, một vòng quy tắc Trật Tự hiện ra trong
lòng bàn tay anh.
"Nói về mặt cảm tính, ta phải đau lòng; nhưng nói từ mặt lý tính, chúng ta đang
biến tín ngưỡng của mình thành hiện thực triệt để, ta phải vui vẻ."
"Vì cái mục tiêu kia thì có đáng không?"
"Không có cái mục tiêu kia, cũng sẽ không có Thần Trật Tự, cũng sẽ không có
Trật Tự Thần Giáo, lại càng không có Trật Tự Thần Giáo của ngày hôm nay;
Nếu trách nhiệm đã được đặt lên trên những người của thế hệ này như chúng ta,
điều có thể làm chỉ là nhớ kỹ sứ mệnh và không quên những gì ban đầu."
"Trong bài đăng của cậu ở trên Tuần Báo Trật Tự hôm qua đã có đoạn văn này,
cách cậu nói chuyện thật sự quá qua loa."
"Ta nào có thời gian để viết văn, cái đó hẳn là do Alfred viết, mượn dùng danh
nghĩa của ta mà phát biểu."
"Ha ha, vận may của cậu thật tốt, lúc cậu lẻ loi trơ trọi đặt chân lên đất Wien,
thế mà bên người đã có một người hầu nam ưu tú như vậy đi theo, cậu nói xem
lúc trước hắn có từng nghĩ rằng sẽ có ngày tiếp quản vị trí của Tiranus không?"
"Lúc ta làm vỡ cái nhẫn của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật làm bằng nhựa mà ngài
đưa ta thì ta cũng không nghĩ tới cái vị đội trưởng keo kiệt hẹp hòi kia tương lai
có thể lên làm Giáo hoàng."
Lúc này, ngoài xe ngựa xuất hiện một chút sóng rung năng lượng, nhưng rất
nhanh đã phục hồi lại.
Andrew xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa, bẩm báo với Karen: "Đại tế tự, là một
nhóm tàn dư Ánh Sáng nhỏ... thần quan Ánh Sáng ám sát, đã giải quyết thích
đáng."
Sau khi bẩm báo xong, Andrew biến mất.
Karen cười hỏi Neo: "Ngài nói xem, bọn hắn là nhằm vào ngài hay vẫn là nhằm
vào ta đây?"
"Nhằm vào ta.” Neo đưa thay sờ sờ một chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, đây là
chiếc nhẫn phỏng chế theo đồ trang sức của Giáo Hoàng Ánh Sáng, "Ở trong
mắt của không ít thần quan Ánh Sáng, cái tên Giáo Hoàng như ta cũng chỉ là
một cái “Ánh Sáng gian” được Trật Tự nâng đỡ lên mà thôi.”
"Ha ha ha."
Neo rút ra một điếu thuốc, cắn vào trong miệng, nói: "Cậu nói xem, nếu như
hơn một nghìn năm trước Thần Giáo Ánh Sáng không bị diệt vong, hiện tại có
phải càng có thể giúp đỡ càng nhiều không?"
"Không có cái gì gọi là nếu như, tuy nói hiện tại Thần Ánh Sáng chỉ đứng ở sau
lưng Thần Trật Tự, nhưng khi đó, lựa chọn của Ánh Sáng rõ ràng là một sự né
tránh tiêu cực, ngay từ đầu thì chắc hẳn hắn ta cũng cũng không hoàn toàn tán
thành ý nghĩ của Trật Tự."
"Vậy tại sao đứng lên lại làm gì?"
"Cái này không giống như ngài sao? Ngài mới vừa rồi, ngài còn đưa ra lời chất
vấn ta, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ngài đứng ở sau lưng ta
vào thời khắc quan trọng nhất."
"Đằng trước."
"Sau lưng."
"Đằng trước!"
"Hòa hoãn một chút, chúng ta đứng song song, để Vĩnh Hằng đứng ở phía trước
nhất, là người đầu tiên đứng lên."
"Hợp lý."
Xe ngựa dịch chuyển đến thành phố York, vừa ra khỏi đại sảnh trận pháp dịch
chuyển thì đã nhìn thấy Bern cố ý đứng chờ ở đó.
Bern lên xe ngựa, hành lễ với Karen: "Bái kiến Đại tế tự."
Neo cười nói: "Này, ngươi là diễn trò đấy à?”
Lúc trước cho dù Bern được thức tỉnh, dựa theo yêu cầu của Karen thì hắn cũng
không cần hành lễ trịnh trọng như vậy.
Bern đáp: "Trong mắt của quan lại có một bộ quá trình mang tính chính nghĩa
riêng, đó chính là Đại tế tự có địa vị pháp lý cao nhất, thậm chí, vượt qua chủ
ta.”
Neo: "Ngươi tin không?”
Bern: "Không tin, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta dùng phương thức này
để nhận được sự vui vẻ."
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Cả hai người đều cười, Neo đưa cho Bern một ly rượu đỏ.
Bern nhận lấy ly rượu, nói với Karen: "Đại tế tự, Deron mới vừa tới tìm ta.”
"Ai."
Karen thở dài, dùng thành ly lạnh buốt đặt lên trán mình.
Bern nhăn mày lại, đây vốn là động tác hắn nên làm nhưng không nghĩ tới lại bị
Karen dành trước.
Ngài ở đây bất đắc dĩ cái gì chứ?
Ta sắp xếp cho con ruột của mình cũng không có hao tâm tốn sức bằng sắp xếp
cho cả nhà thân thích của ngài!
Neo hỏi: "Giáo tôn ở chỗ ngươi thế nào?"
Bern nhấp môi rượu, đáp: "Đã bị chiếm quyền hoàn toàn, tất cả thần quan kỹ
thuật của Pamirez Giáo đều đã bị sắp xếp đến nơi Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn đóng
quân, dự bị sẵn ở nơi nào đó để chờ được điều động đi."
Neo cười nói: "Ha ha, Trật Tự là đang đưa Thần Giáo phụ thuộc của mình đi đốt
chung."
Bern nhún vai: "Phía dưới Trật Tự, người người bình đẳng mà."
Karen dời ly nước đi, nhìn Bern, Bern lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.
"Đại tế tự, lúc Deron đến phàn nàn với ta, ta có thể phát giác được, trong lòng
của hắn là có chút vui vẻ, thậm chí ta cảm thấy, hắn như đang cố ý đến khoe
khoang, đương nhiên, chính bản thân hắn có lẽ cũng không biết.”
Con người là tập hợp phức tạp và mâu thuẫn, hắn không hi vọng vợ của mình đi
hi sinh, nhưng không cách nào phủ nhận là sau khi biết vợ mình đưa ra quyết
định như vậy thì hắn cũng thấy cảm động hết sức.
Neo uống một hơi cạn sạch rượu trong ly,
Mắng:
"Cái quan niệm tình yêu Trật Tự dị dạng đáng chết này."
Sau khi Bern bẩm báo xong với Karen về công việc gần đây thì xuống xe, Neo
cũng xuống xe cùng, hắn muốn đến nghĩa trang thăm vợ. Cuối cùng xe ngựa
chạy đến trước cửa nhà Guman rồi ngừng lại.
Karen vừa xuống xe ngựa, đã nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại mặc một cái
váy dài màu vàng cầm trong tay một giỏ đồ ăn đang bước đến trên đường.
Phu nhân Đường Lệ nói: "Thật rất đúng dịp."
Karen mỉm cười đưa tay đi xách giỏ đồ ăn giúp, phu nhân Đường Lệ đưa giỏ
đến, sau đó rất tự nhiên ôm lấy cánh tay còn lại của Karen.