Dù gì cũng không phải mỗi một Thần linh đều xây dựng giáo hội, cũng không
phải giáo hội được thành lập từ kỷ nguyên trước vẫn còn tồn tại đến bây giờ,
luôn có một ít Thần lúc trở về mới phát hiện mình đã thành "Cô hồn dã Thần".
Cái này cũng liên quan đến một vấn đề, Thần linh có truyền thừa giáo hội và
không có truyền thừa giáo hội, phương thức và trạng thái khi bọn hắn trở về có
thể cũng bởi vậy mà có khác biệt rất lớn không?
Những vấn đề này cũng không phải việc mình có thể điều tra ra được, đi hỏi
thăm người chuyên nghiệp, hay là, thần quan ngoại giáo?.
Karen nghĩ đến vị cộng tác Nguyên Lý Thần Giáo kia của mình, vẫn là do Neo
giới thiệu lúc nằm viện, chỉ có điều trong một khoảng thời gian rất lâu thì mình
và vị cộng tác kia chỉ là bạn qua thư từ bởi Richard, tặng quà cho nhau.
Xem ra đã đến lúc hợp tác lại với người cộng tác này.
Karen nhìn Muri một chút, vốn là muốn đem chuyện này giao cho hắn làm,
nhưng tưởng tượng sẽ sắp phải về nhà, những chuyện này vẫn nên giao cho
Alfred đi phụ trách mới càng ổn thỏa hơn.
Dịch chuyển xong nhưng xe ngựa cũng không vội vã rời khỏi cao ốc giáo vụ.
Đã trở về thì nhất định phải gặp vài người.
Vị quan hầu kia sớm đã chờ ở phía ngoài vòng tròn trận pháp.
Vì để không tạo nên bạo động, Karen đeo mặt nạ lên rồi xuống xe ngựa, đi
thang máy lên tầng cao nhất, quan hầu hỗ trợ đẩy cửa phòng làm việc ra rồi cáo
lui.
Karen đi vào, tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy Đại chủ giáo Bern đang ngồi bận
rộn ở đằng sau bàn làm việc.
Bern già rồi.
Tóc trên đầu vốn chỉ hơi bạc, lại càng lộ ra vẻ cương nghị, hiện tại màu trắng
trở nên nhiều hơn, toàn bộ cơ thể cũng có thể dùng mắt trần mà thấy được vẻ
tiều tụy.
Karen cố ý trêu chọc nói: "Vì biết ta sẽ trở về, cho nên cố ý hóa trang sao?"
"Ta mới lười làm như vậy, dù sao chết rồi thì còn có một cơ hội để hoá trang."
"Ta vừa trở về, có thể nói chút lời tích cực hơn không?"
"Được rồi, Karen, ta dành sẵn chỗ cho ngươi trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chờ
ngươi đến báo danh."
"Ha ha."
"Ha ha."
Hai người đều cười.
Bern bưng tới một ly nước đá đưa cho Karen, còn bản thân thì cầm một ly nước
nóng đứng dựa vào bệ cửa sổ.
Lúc trước, mỗi lần Karen trở về hoặc là trước khi xuất phát, khi gặp mặt Bern
thì Bern đều sẽ có không ít lời muốn nói, lão già đã sống nửa đời người trong
bóng tối này, có kinh nghiệm sống và làm việc phong phú.
Nhưng lần này, có vẻ Bern không có hứng nói chuyện.
"Suy nghĩ rất lâu, vẫn còn không biết có thể nói thêm gì với ngươi nữa, phải
không … Bộ trưởng Karen, để ta hành lễ với ngươi nhỉ."
Karen uống nước, không nói chuyện.
Bern im lặng một hồi, tức giận mắng: "Ngươi thế mà thật muốn để cho ta hành
lễ với ngươi!"
"Ngài tự nguyện, cũng không phải do ta cưỡng cầu."
Lúc trước khi Karen là Trưởng khu, trên pháp lý thì là ngang vai ngang vế với
Bern, hiện tại, thân phận của Karen trong toàn bộ đại khu thành phố York, là
tuyệt đối siêu nhiên.
"A, vị trí Trưởng khu ngươi để lại cho ai?"
"Leon."
"Nhanh như vậy?”
"Ta đã nói chuyện với Người Cầm Roi, Người Cầm Roi đồng ý.”
Bern nhẹ gật đầu: "Vậy chúng ta xem như đã bàn giao với lão Đại chủ giáo tiền
nhiệm.”
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu.
Bern đi đến trước bàn làm việc, rút một phần báo cáo ra, nói: "Nếu ngươi đã trở
về, vậy thì cái phần đơn xin về hưu sớm này, ta có thể nộp lên rồi."
"Vội vã như vậy sao?"
"Dù sao mặc kệ là đổi sang ai làm Trưởng khu thì đều không có cách nào thay
đổi cục diện là đại khu thành phố York bây giờ đã bị ngươi nắm giữ hoàn toàn,
trước khi ngươi trở về thì ta chỉ có thể gắng gượng để trông nhà giúp ngươi, bây
giờ chủ nhà đã về thì ta cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Còn có thể sống bao lâu?"
"Tình hình chuyển biến xấu vượt ra khỏi dự tính của ta, đoán chừng chỉ còn lại
không đến nửa năm."
"Vậy thì còn sớm, gắng gượng thêm một chút, tiện thể giúp đỡ Leon."
"Nghe lời ngươi nói kìa, ngươi đang nói tiếng người đấy à?"
"Ta là đang nghiêm túc, bởi vì ta biết, ngài không phải một người muốn về
hưu."
"Kế hoạch của ta là sau khi về hưu, đi tảo mộ, viếng thăm thuộc hạ trước kia,
hoặc quả phụ của bọn họ, sau đó, trong lúc cơ thể mình chưa đến lúc tệ nhất thì
tự giải quyết mình.
Ta lo lắng rằng nếu để tình hình tiếp tục tiếp diễn thì Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất có thể
sẽ không thu nhận ta."
"Không có việc gì, ngài là nhân viên kỹ thuật chuyển nghề, phẩm chất cơ thể tệ
một chút cũng không có vấn đề gì lớn."
"Cám ơn ngươi đã an ủi."
"Tiếp tục làm đi, Bern, làm đến chết rồi nói sau."
"Ngươi rốt cuộc đang muốn nói gì?"
"Đừng hỏi, đến lúc đó thì ngài sẽ biết."
"Bây giờ cánh của ngươi đã cứng cáp rồi nhỉ, lại dám ra vẻ bí hiểm để khiêu
khích ta?"
"Đúng vậy đấy, thế đạo thay đổi rồi thưa ngài Đại chủ giáo Bern."
Karen cố ý giương cánh tay ra, "Lúc trước ta rất cảm kích ngài nhắm một mắt
mở một mắt với ta, ta có chút bí mật, quả thật không tiện để người ta biết."
"Ta rất tò mò rằng rốt cuộc là bí mật như thế nào, khiến ngươi đã đến một bước
này mà còn phải giữ bí mật?"
"Vẫn là câu nói kia, đến lúc đó ngài sẽ biết, tiếp tục ngồi trên vị trí Đại chủ giáo
cho tốt đi, đến khi chết cũng nhất định phải ngồi ở trên cái ghế này; nhưng mà
trước khi chết trước ngài nhớ kỹ báo trước cho ta biết, tốt nhất là tránh ra khỏi
tầm mắt của kẻ khác…
…Như vậy mới dễ để ta thanh lý tài sản tham ô của ngài."
"Ha… " Bern đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Dọa đến nổi để ta tưởng là
ngươi muốn thức tỉnh ta sau khi ta chết."
"Trí tưởng tượng của ngài sao có thể phong phú như thế?"
Bern nhún vai, đi đến phía sau bàn làm việc của mình, ngồi xuống, sau đó hai
tay vỗ vỗ mặt bàn:
"Ta sẽ chết trên vị trí này."
"Ừm, rất tốt."
"Có cần ta để lại danh sách di sản cho ngươi không, đặt ở trong ngăn chứa bí
mật của ngăn kéo bên tay trái?"
"Đương nhiên, cám ơn ngươi tri kỷ."