“Alfred, ngươi đi thông báo cho đoàn trưởng Daan, nói là do ta dặn dò.”
“Vâng, thiếu gia.”
Alfred rời đi về sau, Karen lấy trang giấy vàng ra viết lên phía trên:
“Ông nội Hoven, cháu vấn an ông.”
Chỉ sau chốc lát, trên trang giấy vàng hiện ra một hàng chữ đáp lời, lời ít ý
nhiều: “Cháu trai, nói chuyện chính.”
“Đại tế tự có vẻ đã lạc lối, bị ý thức Tiranus khống chế.”
Lần này chờ hồi âm hơi lâu một chút.
“Xác định chứ? Dis nói, Thần Trật Tự từng gặp Norton ở Thần Điện công vụ,
Thần Trật Tự biểu thị sự hài lòng.”
Karen nhíu nhíu mày, bây giờ anh cũng vẫn không quá tin tưởng vào việc
Norton thật sự mất phương hướng, nhưng anh chỉ có thể lựa chọn đi quan sát
tình hình phát triển thực tế:
“Đại tế tự đã ra lệnh rút quân khỏi Sinh Mệnh Vườn, Thần Giáo không tiếp tục
bố trí phòng ngự Thần.”
“Nói đi, cần chúng ta làm cái gì?”
“Đám Người Cầm Roi đang chuẩn bị phát động chính biến, khống chế Đại tế tự,
ta cần ông nội và Ranedal, bí mật tiến vào Giáo Đình.”
“Mọi chuyện do cháu quyết định.”
“Được rồi, cháu cảm ơn các ông.”
Karen thu lại tờ giấy vàng rồi đi ra khỏi lều, vừa lúc Alfred trở về, hắn bẩm báo
nói: “Thiếu gia, đoàn trưởng Daan nói hắn đã biết.”
“Alfred, ngươi về phố Mink trước một chuyến, phụ trách tiếp ứng và sắp xếp
cho đám người ông nội tiến vào đại khu Dinger, đồng thời liên lạc Người Cầm
Roi, bọn hắn sẽ cùng giúp đỡ việc ẩn nấp và che giấu.
Nhưng mà nhớ kỹ, không có chỉ thị của ta thì không cho phép hành động.”
“Thiếu gia, vậy ngài thì sao?”
“Ta đi trước một bước.” Karen nhìn thoáng qua trận pháp truyền tin đã ngừng
lại, “Ta muốn trao đổi mặt đối mặt với hắn một chút.”
“Thiếu gia, làm như vậy rất nguy hiểm, thuộc hạ để nghị ngài vẫn nên cùng
hành động với đám người của lão gia Dis.”
“Ngươi sai, Alfred, không hỏi rõ ràng ngay mặt thì mới là nguy hiểm nhất.”
Karen ngồi xe ngựa vừa mới lái vào đại sảnh trận pháp dịch chuyển đại khu
Dinger thì thân xe bỗng nhiên rung động rất nhẹ.
Philomena nắm chặt Đao Ác Mộng, đề phòng bị ám sát. Connor cũng tỉnh dậy
từ trạng thái ôm cặp sách mà ngủ gật, vừa ngáp dài vừa dùng sức trừng to mắt.
Karen cực kỳ bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Đây là có người đang phá giải cấm chế xe ngựa của mình từ rất xa, rất nhanh,
cấm chế bị phá giải, một bóng người xuất hiện trong xe ngựa, ngồi đối diện với
Karen.
Người tới là Trưởng Lão Thần Điện Lohan.
Trưởng Lão Thần Điện đã mất giá như vậy sao, tất cả đều chạy đến chỗ Đại tế
tự để làm sai vặt à?
“Bộ trưởng Karen.”
“Trưởng lão.”
“Ta phụng pháp chỉ của Đại tế tự, giám sát hành tung của ngươi.”
“Ta đang muốn đến Giáo Đình, gặp mặt Đại tế tự.”
“Ta nghĩ bây giờ Đại tế tự sẽ không muốn gặp ngươi, ta cũng đề nghị tốt nhất
ngươi đừng đi, trước tiên ngươi có thể trở về Wien.”
“Vì cái gì?”
“Ta nghĩ, chắc là ngươi hiểu rõ hơn ta, có vài người đang dự định làm chút gì
đó, nhưng không gạt được.”
“Vì sao lại nói cho ta biết những việc này?”
“Là Ukunga ra lệnh cho ta đến báo cho ngươi, bây giờ hắn không tiện ra mặt,
chỉ có thể để cho ta tới nhắc nhở ngươi, ai, trên thực tế ta đã phá hủy nguyên tắc
giám sát.”
“Pháp chỉ đâu?”
“Cái gì?”
“Pháp chỉ Đại tế tự không cho phép ta đến gặp mặt.”
“Đại tế tự không muốn nhìn thấy ngươi, chuyện này đã chỉ rõ, mặc dù ta cũng
không rõ ràng đây rốt cuộc là vòng xoáy mang tính chất gì, nhưng rất hiển
nhiên rằng bất kể là thầy Ukunga của ngươi hay Đại tế tự đều không muốn để
ngươi liên luỵ vào quá sâu.
Ngươi về Wien đi, vừa lúc có thể né tránh cơn sóng gió này.”
“Còn Vườn Sinh Mệnh thì sao?” Karen chất vấn, “Chuyện ở Vườn Sinh Mệnh
có thể né tránh sao?”
“Đây không phải chức trách của ta.”
“Nhưng đây là chức trách của ta.”
“Karen, ngươi là người rất thông minh, ta vẫn luôn cực kỳ thưởng thức ngươi,
cho nên lần này, xin ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn.”
“Có lẽ sẽ để ngươi thất vọng, có đôi khi con người của ta rất ngu xuẩn.”
Lohan giơ tay lên, bên ngoài xuất hiện một đám thần quan, bọn hắn ngừng xe
ngựa lại: “Không cho phép ngươi đi.”
“Ta muốn đi gặp hắn, ta hỏi chuyện này cho rõ, chưa kể trên đời này, không có
lý do gì không cho phép thư ký gặp cấp trên.”
“Ukunga nói cho ta rằng nếu như ngươi không nghe khuyên bảo, ta có thể dùng
thủ đoạn để khống chế ngươi trước.”
Nói xong, Lohan nhắm mắt lại, sức mạnh phong ấn vô tận bắt đầu tác dụng lên
trên chiếc xe ngựa này.
Là Trưởng Lão am hiểu trận pháp, dù bản thể không ở nơi này thì việc phong ấn
một chiếc xe ngựa cũng không tính là việc khó gì.
Người lái xe ngựa đã mất đi quyền điều khiển ngựa, xe ngựa bắt đầu quay đầu,
đi theo đường cũ trở về đại sảnh.
“Xin ngươi đừng ngăn cản ta, trưởng lão Lohan.”
“Hẳn là ngươi nên nghe lời người lớn.”
Karen nhắm mắt lại, đầm nước sâu trong linh hồn hiện ra một khối rubic to lớn,
nó bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Trên mặt Lohan lộ ra vẻ trút được gánh nặng, lúc này hắn thấy Karen đã chấp
nhận, tiếp theo mình sẽ đưa hắn về Wien.
Nhưng mà rất nhanh thì Lohan lại phát giác được phong ấn mà mình vừa bố trí
lên chiếc xe ngựa này đang nhanh chóng biến mất.
“Thằng nhóc này, ha ha.”
Lohan giơ tay lên, thực hiện phong ấn một lần nữa, hắn vốn cho rằng mình có
thể dễ dàng dập tắt sự phản kháng trong lúc nóng giận của người trẻ tuổi này,
nhưng sự thật lại cho hắn một sự ngoài ý muốn rất lớn, đó chính là sức mạnh
của hắn và Karen đang giằng co trên chiếc xe ngựa này.
Thằng nhóc này thật là một thiên tài trận pháp!
Trong căn phòng của một dãy nhà xa xa, Lohan đứng người lên, sau một khắc,
hắn xuất hiện ở trên đường, ánh mắt hướng xuống phía dưới, nhìn xem chiếc xe
ngựa ở đấy.
“Đáng tiếc, không thể để ngươi trở thành học trò của ta, bị Ukunga đoạt đi.”
Đây là một nỗi tiếc nuối không nguôi trong lòng hắn, chỉ có điều bây giờ, hắn
cũng rõ ràng mọi chuyện đều không thể thay đổi, bởi vì Ukunga có lại mảnh vỡ
Thần cách thì địa vị trong Thần Điện gần như đã ngang hàng với Thần Dụ Giả.
Lohan hướng lòng bàn tay về phía dưới, nhẹ nhàng nói:
“Bé con à, thiên phú trận pháp của ngươi cho dù có cao nhưng đứng trước sự
chênh lệch cảnh giới thì cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Lời này cũng được hình chiếu của Lohan trong xe ngựa nói ra.
Karen không để ý tới, mà là tiếp tục nhắm hai mắt.
Sâu trong linh hồn, dòng nước trong đầm nhanh chóng tập trung về phía khối
rubic, khối rubic bày biện ra kim sắc sáng bóng, vận chuyển tốc độ càng thêm
nhanh.
Lohan sai, trên tạo nghệ trận pháp thì Karen không bằng người đã chìm đắm
trong nghiên cứu lâu như Lohan, nhưng ưu thế Karen vừa lúc ở chỗ cảnh giới.
Thần quan chia ra hai phái văn và võ, bây giờ mặc dù Karen không ngưng tụ ra
mảnh vỡ Thần cách, nhưng anh đã hoàn thành thần mục sức mạnh vốn có đã
vượt qua cả Trưởng Lão Thần Điện, cho nên một vị Trưởng Lão Thần Điện đi
theo con đường kỹ thuật sao có thể ngăn cản?
Lohan lập tức phát giác hắn không còn khống chế được sức mạnh ở dưới, hắn
còn không ý thức được đây là do Karen dùng sức mạnh tương đương để phản
kháng lại, ngược lại theo bản năng mà nghĩ rằng Karen đang dùng cái bí pháp
đặc thù gì để cố chống lại.
Ngay sau đó, Lohan thu tay lại, hắn không dám bỏ mặc để nguồn sức mạnh này
tiếp tục đối kháng, bởi vì hắn sợ làm vậy sẽ để Karen gặp chuyện bất trắc.
Cũng bởi vì hành động đó mà nắm đấm vốn đang nắm chặt của Karen từ từ
buông ra.
“...”
Phong ấn của xe ngựa được giải trừ.
“Gâu!”
Một tiếng “Rồng gầm” điếc tai phát ra, Connor để lộ bản thể của mình trên
đường phố của đại khu Dinger
Mặc dù bây giờ cô còn vị thành niên, nhưng được bồi dưỡng trọng điểm lâu như
vậy đã để cô bé phát triển rất tốt, cơ thể Cốt Long bây giờ cũng có đã rất có khí
thế.
“Ai.” Lohan thở dài, lần này lớn chuyện rồi, bây giờ đến lượt hắn nhắm hai mắt,
bốn phía, xuất hiện kết giới phong ấn to lớn, chỉ là trước mắt kết giới này còn
chưa bố trí xong, có rất nhiều lỗ hổng.
Hắn đang cố ý.
Karen mở miệng nói: “Đi thôi, Connor.”
“Rống!”
Connor lao đầu phá huỷ kết giới còn chưa bố trí xong, chở Karen bay về hướng
Giáo Đình.
Ở chỗ đó sau khi Karen rời đi, khóe miệng Lohan tràn ra chút máu ánh vàng,
hắn dùng mu bàn tay xoa xoa, mắng: “Thằng nhóc chết tiệt, có lỗ hổng ngươi
không đi, nhất định phải đụng vào kết giới.”
Số lượng thần quan bảo vệ trước cổng Giáo Đình nhiều gấp mấy lần so với
trước kia, việc kiểm tra nhân viên ra vào cũng trở nên rất nghiêm ngặt.
“Nghe cho kỹ, tất cả nhân viên ra vào nhất định phải kiểm tra kỹ càng, đây là
mệnh lệnh từ phía trên, bất kể là xe ngựa của ai cũng đều không được phép đi
vào mà không được kiểm tra, đã rõ chưa!”
“Vâng đội trưởng.”
“Vâng, đội trưởng.”
“Ừm, rất tốt.” Đội trưởng Bickmain hài lòng gật gật đầu.
“Đội trưởng, có cản vị này lại không?”
“Ngươi điếc à, không có nghe rõ ta vừa nói cái gì sao, bất kể là xe ngựa của ai
thì đều phải...”
Bickmain vừa dạy dỗ thuộc hạ vừa xoay người, sau đó lời đang nói bỗng ngưng
bặt, bởi vì hắn trông thấy một con rồng đang trực tiếp bay về phía này.
“Ngài…ngài…thư ký trưởng Karen.”
Karen đứng trên lưng rồng, rất bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, nói:
“Mở cổng.”