Người Cầm Roi là có ý gì;
Hắn thấy, Người Cầm Roi có thể nói là dốc lòng bồi dưỡng Karen, không chỉ
thu nhận Karen vào tổ chức các thành viên trực hệ của mình, còn đưa vị trí
Quân đoàn trưởng cho Karen, trong lúc chiến tranh càng tự mình đốc xúc hậu
cần … như thế này mà là Karen đang bị tròng dây cương sao?
Nhưng mà cho dù không hiểu thì cũng không ảnh hưởng đến vẻ hâm mộ trên
gương mặt của Miegel đối với Karen.
Karen cúi đầu, rất cung kính mà nói với Người Cầm Roi:
"Ngài nói quá lời, ta vẫn luôn rất may mắn và cũng rất biết ơn vì mình có thể
được làm việc dưới trướng của ngài."
Miegel thầm nghĩ: Xem này, không chỉ ta không hiểu, ngay cả Quân đoàn
trưởng Karen cũng không hiểu.
Nhưng mà, một câu nói tiếp theo để Miegel phát hiện hình như chỉ có mỗi mình
là không hiểu.
Karen nói: "Ta thường xuyên cảm thấy áy náy và sợ hãi, bởi vì ta rõ ràng rằng
sự nhiệt huyết và tuỳ ý của mình đều nhờ vào lòng dạ và sự sắp xếp của ngài.
Có đôi khi ta rất rõ ràng rằng chuyện mà mình làm sẽ tạo ra hậu quả gì, biết
ngài sẽ bởi vậy tức giận mà nhưng vẫn lựa chọn làm như thế, mà ta lại cực kỳ
yên tâm cho rằng sẽ không gặp phải những chuyện phiền lòng kia. Bởi vì ta
biết, ngài không phải đang vì cho ta, ngài là đang vì sự nghiệp của Trật Tự."
Khi lãnh đạo đến thực tế, ngươi phải biết đầu cơ; khi lãnh đạo muốn tình cảm,
ngươi phải biết cao nhã;
Khi Verden nói ra "Người đánh xe ngựa" và "Dây cương", Karen biết rằng
Người Cầm Roi đang muốn rút ngắn khoảng cách với mình, vậy mình nhất định
cũng phải nói một ít lời quan tâm thậm chí là buồn nôn.
Những lời này cũng là không phải đang nói mò, càng không phải chỉ đơn giản
là vì để vuốt mông ngựa, dù gì thì Neo cũng đã từng nói: Cậu đoán xem trong
lúc nóng giận Người Cầm Roi có thể đập chết cậu luôn không?
Mà sở dĩ Karen có thể liên tục thăm dò giới hạn của Người Cầm Roi là vì thật
sự đoán chắc người ta sẽ xem đại cục làm trọng.
Ta biết hành vi của ta sẽ để cho ngươi rất tức giận, để ngươi ngồi ở trong văn
phòng mà mắng ta, nhưng ngươi sẽ không bởi vậy mà nhằm vào ta, chèn ép ta,
chỉ cần ta làm việc tốt, ngươi còn phải ngăn chặn tất cả sự bất mãn trong lòng
để giúp đỡ và nâng đỡ ta.
Trong mắt Miegel lộ ra sự mờ mịt, Karen trả lời, hắn nghe không hiểu hoàn
toàn, nhưng tố chất nghề nghiệp để bản năng của hắn cảm thấy rất cao cấp.
Nếu như nói lúc trước chẳng qua là hắn cảm thấy năng lực của Karen trên
những phương diện kia vượt qua mình, nhưng mình cũng có sở trường trên
phương diện đặc biệt khác, nhưng bây giờ hắn rõ ràng cảm giác được mình bị
Karen áp đảo trên sở trường của chính mình.
Nều nghiền ngẫm câu nói này, đây là đang nhận lỗi sao? Đây là sám hối sao?
Không, đây rõ ràng là sự miêu tả cho cái gọi là lời tâng bốc tươi mát dễ chịu
nhất.
Nói bóng gió đó là trong lòng ta có sự thành kính với sự nghiệp Trật Tự, ta biết
trong lòng ngươi cũng có, hai người chúng ta giống nhau, cho nên ta có thể dựa
trên thái độ đối xử của ngươi mà lựa chọn phương thức trực tiếp và có lợi nhất
cho sự phát triển của sự nghiệp Trật Tự.
Miegel quay đầu nhìn về phía Người Cầm Roi, hắn trông thấy khóe miệng
Người Cầm Roi xuất hiện đường cong, Người Cầm Roi đang cười.
Nếu như nói lúc trước trong lòng Verden có oán khí và bất mãn với Karen bao
nhiêu, như vậy thì bây giờ hắn lại cảm thấy thoải mái bấy nhiêu.
Cảm xúc vui giận buồn bực thậm chí là vinh nhục của con người khi đặt trước
sự nghiệp vĩ đại thì lại đáng là gì?
Hắn biết, mình lại bị người trẻ tuổi trước mắt này nhìn thấu một lần nữa, nhưng
lần này, hắn không quan tâm, thật sự không quan tâm.
Bởi vì lúc Karen nói ra những lời này, vô hình chung đã làm mất đi sự nghiêm
túc giữa quan hệ cấp trên cấp dưới, tự nhiên mà trở thành những người cộng tác
hăm hở dắt tay nhau vì chí hướng chung.
Miegel không hiểu những điều này, đây cũng rất bình thường, bởi vì nó liên
quan đến cách cục.
Sau khi Karen trông thấy Thần Trật Tự ngồi quay lưng về phía kỷ nguyên, nội
tâm của anh, cách đối đãi các mối quan hệ, thậm chí là đối đãi với thế giới, đều
xuất hiện thay đổi.
Tranh giành có gì tốt, cẩn thận có gì hay?
Là tín đồ thành kính của Trật Tự, chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn để
làm.
"Karen, ta rất muốn xé ngươi ra, cho nên, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng
mình có thể vẫn luôn thể hiện ưu tú như vậy, để cho ta cảm thấy ngươi có tác
dụng. Ta có thể trao cho ngươi đãi ngộ đặc biệt, nhưng điều kiện tiên quyết là
ngươi phải không ngừng chứng minh với ta rằng ngươi có tư cách để được đãi
ngộ."
"Ngài sẽ thấy."
"Tốt, ta sẽ nhìn xem." Verden chỉ chỉ xuống phía dưới, hỏi, “Ngươi không cần
ra mặt chỉ huy sao?"
"Thưa ngài, phương án tác chiến đã được chuẩn bị cực kỳ kín đáo cẩn thận,
phương án dự phòng cho những tình huống ngoài ý muốn cũng đã chuẩn bị rất
đủ, cho nên việc tiến công tiếp sau sẽ tiến hành từng bước, trừ phi gặp được tình
huống đặc biệt ngoài dự đoán, nếu không ta cũng không cần phải ra mặt chỉ huy
thêm."
"Không phải là vì cố ý đi cùng ta à?"
Karen hồi đáp: "Xin ngài thứ lỗi, trong mắt thuộc hạ thì việc đánh trận quan
trọng hơn so với đi cùng ngài."
"Được thôi, Miegel, dựng ra một cái bàn đi, nếu ngài Quân đoàn trưởng của
chúng ta đã rảnh rỗi như vậy thì hãy giảng giải cho ta về trận chiến này, để cho
ta cũng hiểu được trận chiến rốt cuộc đang dùng chiến thuật gì.
Nhưng mà, trước đó phải nói một chuyện …" Verden nhìn về phía Karen, "Ta
chỉ phụ trách xem, chờ một lát nữa bất kể ta nói cái gì, ngươi cũng không nên bị
dao động, ta không làm chuyện người ngoài nghề can thiệp vào việc của người
trong nghề."
"Vâng, xin ngài yên tâm."
Miegel đi vào xe ngựa dời bàn ghế xuống, bày đồ ăn nhẹ và rượu lên