Bern đáp: "Ta đi bộ tới, xe ngựa của ngươi đâu?”
"Không ngồi xe ngựa ra ngoài, được rồi, đón xe đi."
"Ừm."
Bem duỗi tay ra, bắt một chiếc taxi.
Xe ngừng lại, Bern mở cửa sau ra.
Karen nhìn thoáng qua Bern, nói: "Ngươi như thế này làm ta có chút không
quen."
Bern: "Ta cũng thế."
Nhưng mà, Karen cũng không nhún nhường mà ngồi xuống, Bern sau khi đóng
lại cửa sau xe thì ngồi vào chỗ kế bên tài xế.
Hắn nói:
"Trước khi làm một việc nào đó ta đều quen chuẩn bị sẵn sàng."
Karen cười hỏi: "Thế nào, đã chắc chắn rồi sao?”
"Sao có thể chứ, ta vẫn cảm thấy ngươi là một tên điên, một tên mê mang bịa
đặt ra rất nhiều lời nói hoang đường hợp logic, hoặc gọi là mộng đẹp."
"Lời thật lòng sao?"
"Thật."
"Tùy ngươi thôi."
"Đúng rồi, xem bộ dáng thì cái kế hoạch tạo Thần kia sắp bắt đầu, Đảng Tự do
của Rotini đã chiếm đa số ghế nghị hội ở nghị viện, sắp tổ chức nội các riêng."
"Ừm, ta biết, bên phía ta cũng sắp ra tay, nhưng lần này phương án của bọn hắn
tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, ta phải tự mình đi tổ chức kéo lưới, sợ lỡ như có
gì lộ ra thì việc này sẽ trở nên càng khó giải quyết."
"Lần trước xuống hang động là ngươi, lần này cũng là ngươi?"
"Không còn cách nào, ta phải đi, không chỉ là trách nhiệm và trung thành đối
với Trật Tự mà càng là bởi vì ta có năng lực chống chọi lại ô nhiễm cao hơn
những người khác.
Thần, vốn là nguồn ô nhiễm lớn nhất trên đời.
Ha ha, thật có lỗi, vừa nãy ta còn buông lời phỏng đoán."
"Không sao, có thể mang theo mộng đẹp để chết, cũng rất tốt."
Xe taxi dừng lại trước cao ốc giáo vụ, Bern thanh toán tiền xe, cả hai cùng
xuống xe.
Tài xế xe taxi có chút ghét bỏ mà nhìn thoáng qua hai người xuống xe, tự nhủ:
"Hai tên thầy bói."
Lúc Karen và Bem cùng bước vào cao ốc giáo vụ, tất cả thần quan đều ngừng
công việc đang làm, hành lễ với hai người.
Bern không giống như kiểu trước đây vội vã rời đi, mà là dùng ánh mắt đảo qua
những người những vật ở đây.
Qua thật lâu thì hắn mới dời bước chân đi, đi đến trước thang máy, quan hầu đã
chờ ở nơi đó.
Cửa thang máy mở ra, Karen cùng Bern đi vào, quan hầu thì bị Bern dặn dò:
"Ở lại bên ngoài, không cho phép người ngoài tiến vào phòng làm việc của ta
quấy rầy."
"Vâng, Đại chủ giáo." Quan hầu sau khi trịnh trọng hành lễ với Karen thì lui ra
khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Bern nhắm mắt lại, bùi ngùi nói: "Ta vốn cho rằng sau khi ta lên bờ thì có thể
làm việc ở đây rất lâu."
"Từ trong giọng điệu của ngươi ta cũng không nghe ra được vẻ tiếc nuối gì,
xem ra ngươi cũng không phải là rất thích loại công việc đứng dưới ánh mặt trời
này, vẫn là thích đứng ở trong bóng tối hơn phải không?"
"Nghe ý ngươi nói thì ta còn có thể lựa chọn à?"
"Có thể, tạo ra một sự cố ngoài ý muốn, làm thi thể của ngươi mất tích thì ngươi
có thể thay đổi thân phận khác."
"Ha ha ha, vậy sao trước đó ngươi không sắp xếp như vậy đi, còn cố ý để cho ta
chết ở trước mặt ngươi?"
"Ai, không có cách nào khác, ở chỗ ta còn có nhiều hộ không có hộ khẩu lắm,
còn có hai người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bây giờ còn không dám để bọn
hắn nhận chức vụ."
"Ai?"
"Morindi, ngươi biết không?"
"Đại pháp sư vong linh?"
"Này, ngươi cũng điều tra cái này à?"
"Lúc Đại tế tự từng đảm nhiệm đại sứ ngoại giao ở Thần Giáo phụ thuộc, từng
trấn áp một cuộc phản loạn chính biến diễn ra trong Thần Giáo phụ thuộc đó,
lúc ấy ta là một trong những thần quan đến sau để khống chế cục diện, từng
trông thấy cảnh tượng sau khi phản loạn bị trấn áp.
Lúc ấy cảnh tượng những thi thể bị vô số bộ xương trắng gặm ăn làm rung
động, hỏi thăm thì biết được là thủ đoạn của một vị đại pháp sư vong linh ưu tú
trong đoàn của Đại tế tự.
Vì thế về sau ta còn cố ý chuyên môn bỏ ra chút thời gian và công sức để
nghiên cứu hệ thống thuật pháp vong linh trong giáo."
"Nghiên cứu thế nào?”
"Có chút hiệu quả."
Bern mở ra bàn tay, ngưng tụ ra một bộ xương khô màu đen, bên trong ẩn chứa
khí tức vong linh, đang tìm kiếm thi thể để bám vào.
Karen hơi ngẩng đầu lên, nói khẽ:
"Trật Tự - Vong Linh Thiên Tai."
Trong chốc lát, từng bộ xương màu đen nhô đầu ra, lấp đầy cả thang máy, bọn
chúng đều rất phấn khởi, ẩn chứa khí tức vong linh vô cùng nồng nặc.
Nếu là đưa chúng nó đến chỗ nhiều xác chết thì sẽ tạo thành một bầy xác sống.
Bern quay đầu, nhìn về phía Karen.
Karen cực kỳ bình tĩnh nói: "Ta đã nói với ngươi, ta học tập rất nhanh."
"Ngươi rốt cuộc còn biết bao nhiêu thứ nữa?"
"Điều này quyết định bởi số lần ta dùng cơm.
Nhưng mà cũng không có ý nghĩa gì nhiều, học nhanh cũng không có nghĩa là
học sâu, nếu muốn đạt đến đạt đến cảnh giới có chút thành tựu thì cần bỏ ra quá
nhiều thời gian và sức lực, bây giờ ta hơi thiếu những thứ này, chỉ có một cái
đang đào sâu đó là trận pháp."
"Còn có một người không nhận chức là ai?"
"Người tiền nhiệm của cấp trên ta."
"Không phải hắn đã chết rồi sao?"
"Ừm."
"Hai người này quả thật không thích hợp để ra mặt, giấc mộng mà ngươi vẽ ra
này còn rất có tính logic đấy."
"Ha ha, đúng vậy."
Cửa thang máy mở ra, Karen đi theo Bern vào trong văn phòng Đại chủ giáo.
Bem ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình, sau đó bắt đầu bận bịu công
việc.
Karen thì ngồi xuống ở trên chế sa lon, quay đầu, nhìn xem phong cảnh ngoài
cửa sổ.
Thời gian cứ từ từ trôi qua như thế.
Trong thời gian này, chỉ có Bern không ngừng xem xét tài liệu và ký tên.
Karen đang rất yên tĩnh chờ đợi, thật ra Karen cũng bộn bề công việc, mặc dù
có thuộc hạ tài giỏi giúp mình chia sẻ phần lớn sự vụ, nhưng có một số việc chỉ
có thể tự mình đi xử lý.
Nhưng Karen cũng không cảm thấy thiếu kiên nhẫn, người mở Nhà Tang Lễ cần
có lòng quan tâm và sự kiên nhẫn.
Có ít người trước khi chết, cần có cảm giác nghi thức đặc biệt để tạm biệt thế
giới này;
Nhưng cũng có một vài người cá biệt thì lại tương phản.
Cũng ví như Bern, có lẽ hắn cảm thấy làm việc đến chết là một niềm hạnh phúc.
Không, có lẽ hắn cũng không có hứng thú với hai chữ "Hạnh phúc" này.
Hắn là đang thực tiễn hoá việc dâng hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp Trật
Tự.
Thời gian dần trôi qua, Karen dời sự chú ý của mình ra ngoài cửa sổ, anh an vị
ở trên ghế sa lon, nhìn xem Bern.
Bern không phải là thần quan Trật Tự đầu tiên khiến Karen kính nể, Bern cũng
đã từng nói: Hắn tin chắc, ở trong Trật Tự Thần Giáo có rất nhiều thần quan
nguyện dâng hiến tất cả cho Trật Tự, nếu không thì ngươi cũng không có cách
giải thích được vì sao Trật Tự Thần Giáo lại phát triển thành Thần Giáo số một
đương thời.
Nhưng mà trong cái giới giáo hội xem Thần là tối cao này lại có bao nhiêu
người sẽ nguyện ý cúi đầu xuống nhìn xem những tín đồ bình thường ở phía
dưới chân mình, bên cạnh mình, cũng đang biến tín ngưỡng thành hành động
đây?
Tín đồ, mới là chủ nhân thật sự của hệ thống tín ngưỡng, ý niệm của tín đồ đã
sáng tạo ra Thần Giáo, thậm chí là …Thần.
Trong mắt Karen dần dần hiển lộ ra vẻ thấu hiểu, Kevin đã từng nói Thần Giáo
và tín đồ là sự trói buộc đối với Thần;
Cho nên, sự đáp lại một cách máy móc của Thần linh kia hẳn là pháp tắc do sức
mạnh tín ngưỡng của tín đồ ngưng tụ ra.
Mà sau khi Thần tách biệt bộ phận này ra thì trên bản chất là một sự sống cấp
bậc cao hơn.
Bất cứ sự vật nào cũng đều là tập hợp của mâu thuẫn, Thần cũng không phải
ngoại lệ.
Karen từ từ nhắm mắt lại, hai cánh tay của anh chống ở trên ghế sa lon, anh
đang tự hỏi, suy nghĩ xem giữa mình, Thần, tín ngưỡng và tín đồ cần phải sắp
xếp như thế nào