lưu, là một chuyện cực kỳ may mắn thậm chí là chuyện rất hạnh phúc, trong
lòng tự nhiên sẽ có một loại xúc động muốn đem kinh nghiệm và cảm ngộ của
mình cùng chia sẻ cho hắn."
Karen lập tức đứng dậy, hành lễ với Chủ giáo Bern:
"Cám ơn ngài dạy bảo."
Chủ giáo Bern cũng đứng người lên, tiến hành đáp lễ.
Waffron nâng tách trà lên chén uống một ngụm trà, nói: "Đây chính là nguyên
nhân mà truyền thừa thường thường sẽ vượt qua quan hệ huyết mạch, coi như là
hậu duệ máu mủ của mình, có lẽ cũng chính là sự tương tự trên gương mặt,
nhưng nếu như một người trẻ tuổi có thể được truyền thừa từ một con đường
giống với mình, thật giống như là mình lại sống thêm một lần, ít nhất, là cho sự
sống của mình, có thêm một khả năng."
Chủ giáo Bern gật đầu nói: "Đúng vậy, cháu trai của ngài so sánh với Karen,
thật đúng là không dám nhìn."
Waffron: "..."
Chủ giáo Bern nhìn xem mặt Đại chủ giáo tức giận đến đỏ lên, khó hiểu nói:
"Ta vốn cho rằng, ngài hẳn là nhận biết điều này rất rõ ràng nhỉ."
"Ta có biết hay không, vẫn khác biệt với chuyện ngươi nói xấu cháu ta ở ngay
trước mặt của ta, ngươi hiểu không?"
"Không hiểu, cũng lười để hiểu." Chủ giáo Bern sửa sang lại thần bào một chút,
"Tốt, chúng ta có thể đi."
"Còn sớm." Waffron giơ tay lên, "Leon đi chuẩn bị bữa tối, đã ăn xong lại đi."
"Được rồi, dù gì thì lần dùng cơm với ngài tiếp theo, có lẽ là ở trong tang lễ."
Chủ giáo Bern chỉ chỉ phía trước, "Bưng đĩa, đứng đối diện với ảnh thờ mà ăn."
"Nếu như có thể mà nói, ta thật muốn để cho ảnh thờ của ta chớp chớp mắt nhìn
ngươi."
"Chuyện này dễ xử lý, ta sẽ cố ý bắn một chút nước canh lên vị trí con mắt của
ảnh thờ, ngài từ từ nhắm hai mắt tưởng tượng cảnh tượng đó một chút."
"Không cần nhắm mắt tưởng tượng, ta đã đang khó chịu."
"Ha ha. Đúng, tang lễ của ngài là giao cho Karen làm, phải không?"
"Đúng thế."
Chủ giáo Bern nhìn về phía Karen, nói: "Một công việc rất nhẹ nhàng, có lẽ
không được bao nhiêu người đến viếng."
"Nói không chừng đều đi trước cả ta, ha ha."
"Chuẩn bị xong bữa tối." Leon gõ cửa hỏi, "Ông nội, bây giờ bắt đầu dùng bữa
sao?"
"Ừm." Waffron lên tiếng, "Bây giờ đi."
Leon đẩy một cái xe ăn nhỏ đến, ánh mắt Karen rơi vào bên trên xe ăn, phía trên
có để ba cái bát… Ừm, Karen cũng không biết bên trong ba cái bát đó là thứ gì.
Chủ giáo Bern dùng thìa múc một viên thịt tròn ra, đưa vào trong miệng, gật
đầu nói: "Mùi vị không tệ, cực kỳ ngon."
Waffron thì hút một miếng bột vào trong miệng, cười nói: "Không khó ăn như
trong tưởng tượng."
Karen cúi đầu nhìn xem mấy miếng bột và viên thịt tròn trong bát canh,
Hỏi dò:
"Hoành thánh?"
"Đúng vậy, chủ nhiệm, nhưng là không biết vì cái gì, hoành thánh mà ta gói sau
khi bỏ vào nồi thì lại rời ra như vậy."
Karen uống một ngụm canh, nói một câu trái với lương tâm: "Làm tốt lắm."
Waffron vừa dùng thìa khuấy đều, để mấy thứ lộn xộn trong bát càng lẫn đều
với nhau, vừa hỏi Karen: "Có chuyện ngược lại là vẫn quên không có hỏi, ngươi
làm sao mà đoán được?"
"Cũng không khó đoán." Karen buông thìa xuống, nghiêm túc trả lời, "Chủ yếu
là có lòng tin đối với ngài, biết ngài sẽ không bỏ qua như vậy, chỉ cần ngài lựa
chọn giãy dụa mấy lần, ta cũng sẽ không chắc chắn như thế."
"Được rồi, thì ra là như vậy. Thật ra rất nhiều chuyện giống như là cái bát canh
trộn này, dựa theo đối thoại của ngươi và Leon khi nãy, biểu hiện chính xác của
nó hẳn phải là thịt được vỏ bột bao phủ, đúng không?"
"Đúng thế."
"Đấu tranh trong giáo, thật ra cũng là chuyện như vậy, đầu tiên, ngươi phải có
một cái mục đích rõ ràng, về sau, tất cả biện pháp và thủ đoạn của ngươi, đều
phải tiến hành vây quanh bảo vệ sự hoàn chỉnh của mục đích này.
Ngày đó cái tên Neo kia bước lên, lật bàn, đúng là một thủ đoạn phá vỡ thế cục
không tệ, người trẻ tuổi cũng càng thích và hướng tới trường hợp như vậy.
Nhưng cái này giống như là tách rời vỏ bánh và nhân bánh ra khỏi nhau vậy, sau
khi đã bỏ vào nồi, có muốn gói lại cũng gần như không có khả năng.
Nếu như không thể trực tiếp đập nát cái bát, mà chỉ là phá vỡ cái lớp vỏ bột mà
nói, mặc dù là một đống bột nhão, nhưng cuối cùng vẫn còn giữ trong bát,
không đổ ra ngoài được.
Giống như chuyện mà ngươi đã trải qua trong nửa tháng này vậy, mặc dù ngươi
nói cho ta, ngươi cũng chẳng làm gì cả, chỉ là đang đọc sách và nghỉ ngơi.
Nhưng trên thực tế là, ngươi rất rõ ràng trong lòng mình, cho dù ngươi muốn đi
làm cái gì, cũng rất khó có được hiệu quả.
Lúc lật bàn tất nhiên rất thoải mái, luôn cảm thấy đã phun ra hết cái ngụm khí
hậm hực bên trong, nhưng chỉ cần đối thủ của ngươi không ngu xuẩn, kế tiếp
vẫn là bản thân ngươi xoay người để nhặt bút viết và mấy thứ linh tinh rơi vãi
trên mặt đất lên.
Cách làm chính xác, hẳn là thuận chỉ thị cấp trên của ngươi, giả bộ như không
biết, hoặc là nói, để hắn nhìn ra là ngươi biết nhưng lại không thể không phối
hợp với ngươi để tiếp tục, trước tiên đi theo quá trình mà hắn muốn.
Sau đó, vì tiêu trừ ảnh hướng trái chiều của chuyện này, ngươi tìm đến ta, cầu ta
xem ở trên mặt mũi Leon, xem ở trên mặt mũi giúp ta giết sát thủ, giao danh
sách và càng nhiều chi tiết cho ngươi, để ngươi cầm những thứ này đi tiến hành
đàm phán với bên quản lý đại khu.
Ngươi cầm chứng cứ, tiến hành lôi kéo những tên kia, bọn hắn cũng không dám
đánh trống reo hò, còn ta, có thể giúp ngươi ổn định lại cục diện xung đột, cuối
cùng, Yedel có lẽ cũng tương tự như Dorford, bị ngầm thừa nhận là vật hiến tế
mà loại bỏ.
Nếu như vậy mà nói, ảnh hướng trái chiều sẽ bị hạ xuống đến mức thấp nhất,
ngươi thậm chí còn có thể tiếp tục duy trì và giữ chặt địa vị nhân vật hình tượng
của mình ở Đòn Roi Kỷ Luật đại khu."
"Ngài Đại chủ giáo..."