Sau khi ngủ một lúc, chắc cũng đã quá hai mươi phút, tiếng ma sát truyền đến,
Karen mở mắt ra, trông thấy cái vách phòng trước mặt mình bắt đầu trượt
xuống, lộ ra một tấm pha lê.
Xuyên qua tấm pha lê, Karen phát hiện chỗ đằng sau tấm pha lê kia cũng có
người ngồi, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, cũng có những mặt pha lê khác
trống không, không có người.
Đây cũng là một cái buổi họp mặt không cách nào thống kê được số người tham
dự, kiểu họp mặt này có một điểm tốt đó có thể cố hết khả năng để giữ an toàn
cho thân phận của những người tham gia, có một cái chỗ xấu thì là vạn nhất có
người chui vào tiến đến cũng rất khó phát hiện.
Khu vực trung ương xuất hiện một bóng người, hắn ta mặc một bộ trường bào
màu xám, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ.
"Vất vả cho mọi người khi tới tham gia buổi gặp mặt được tổ chức lâm thời này,
mục đích cử hành buổi gặp mặt này là về việc Hỏa Đảo đang đứng trước việc
chọn phe giữa hai Thần Giáo chính thống là Luân Hồi và Nguyệt Nữ.
Ta cho rằng Hỏa Đảo chúng ta nên giữ trung lập, một Hỏa Đảo trung lập và độc
lập là mục tiêu để cho Ánh Sáng của chúng ta tiếp tục phát triển ở nơi này, bởi
vì trong mắt của ta, bất kể kết cục của chiến tranh này như thế nào, hai Thần
Giáo chính thống là Luân Hồi và Nguyệt Nữ đều sẽ bị Trật Tự khống chế một
cách sâu sắc hơn.
Bọn chúng đã dần dần biến thành hai con chó do Trật Tự nuôi, nếu như chiến sự
của Nguyệt Nữ Thần Giáo có thể tiến triển thuận lợi một chút, loại tình huống
này chắc hẳn là sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng vấn đề là Nguyệt Nữ Thần
Giáo đã gặp phải sự cản trở.
Cho nên, bây giờ bất kể Hỏa Đảo có đứng ở bên nào thì cuối cùng đều sẽ để cho
Trật Tự tiến vào.
Mà Trật Tự Thần Giáo, là giáo hội có sự thù địch lớn nhất đối với Ánh Sáng
chúng ta.
Bởi vậy, ta hi vọng các ngươi có thể phát huy sức ảnh hưởng của mình trong
hiện thực, cố hết sức để đảm tính độc lập của Hỏa Đảo, đây cũng vì bảo vệ một
vùng đất để chúng ta có thể phát triển.
Đây là phương hướng của công việc chúng ta cần làm tiếp theo, được rồi, hội
nghị kết thúc, tan họp."
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
Karen hơi kinh ngạc, anh không rõ vì cái gì mà chỉ đưa ra thông tin từ một phía,
lại cần dùng loại phương thức này.
Điều này chỉ có thể mang nghĩa rằng người tham gia có thân phận không bình
thường, bên trong rất có thể có nhưng người cấp cao trong ba nhà thuộc Liên
minh Roma Fort, nhân vật có thể có năng lực thay đổi cục diện của Hỏa Đảo.
Karen đi ra khỏi phòng, người phục vụ đứng ở cửa, ra hiệu Karen chờ một lát,
chắc là muốn đưa từng người lần lượt ra ngoài.
Đợi một hồi, sau khi đến lượt Karen, người phục vụ đưa Karen đến cửa sau để
anh rời đi.
Karen cảm thấy mình hơi lạc lỏng, vốn là nghe được công việc tiếp theo của tàn
dư Ánh Sáng trên Hỏa Đảo, nhưng bây giờ thì chuyện này lại có gì liên quan
đến mình đâu?
Được rồi, vẫn nên quay trở về thuyền trước đã.
Nhưng Karen vừa đi không bao xa, đã phát hiện sau lưng mình có một chiếc xe
ngựa đi theo, anh đã đi vòng, đối phương thế mà cũng vẫn đi theo.
Trong chốc lát, Karen tiếp tục đi về phía trước, quẹo vào một cái ngõ nhỏ ở góc
đường, chiếc xe ngựa kia dừng lại ở đầu ngõ.
Thái độ rất rõ ràng, mình đã bị phát hiện.
Mà đối phương lại dùng xe ngựa để theo dõi, chính là muốn cho thấy thái độ
hiền hòa.
Karen dứt khoát đi đến trước xe ngựa, người đánh xe nhìn Karen một chút, mở
miệng nói: "Chủ nhân nhà tôi muốn gặp ngài một lần."
"Người ngồi trong xe kia là chủ nhân của ngươi?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
Karen mở cửa xe, đi lên xe ngựa, bên trong là người đàn ông mặc trường bào
màu xám, trên mặt có đeo theo cái mặt nạ ban nãy.
"Ha ha."
Người đàn ông phát ra tiếng cười, có chút khàn khàn.
Lúc này, sau khi Karen quan sát trong khoảng cách gần thì phát hiện vị trí cánh
tay phải của người đàn ông này là trống không.
"Cậu nên ăn mấy miếng táo ở trong mâm đựng trái cây, không ăn thì cũng nên
lựa chúng ra ngoài."
"A, vậy sao, đây là chuyện mà tôi cũng không biết đấy."
"Ừm, là một tập quán rất đơn giản, nhưng thường thường sẽ có tác dụng không
ngờ đấy, phần lớn người bình thường đều luôn cảm thấy phần lớn người lẻn vào
sẽ không ngu ngốc như thế, nhưng nhiều khi những kẻ trà trộn cao minh lại mắc
phải những sai lầm nhỏ như vậy.
Cho nên, phần kiểm tra, không cần quá nghiêm ngặt quá cao cấp, như thế thì
cũng quá rõ ràng, hạ thấp xuống một chút, mới có thể để cho người ta trượt
chân."
"Tôi chỉ vì cảm thấy tò mò nên mới đến tham dự thôi." Karen nói, "Tôi không
mang theo ác ý gì cả."
"Ừm, ta tin."
Người đàn ông dùng tay trái tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra một gương mặt
mà Karen rất quen thuộc - Tafman.
Chú của Ophelia, trước đây chỉ huy hạm đội đảo Ám Nguyệt.
"Hình dáng của ngươi, để cho ta cảm thấy có chút quen mặt." Karen rất bình
tĩnh mà nói.
"Ta đề nghị lần sau cậu không nên dùng mặt nạ của Pavaro, người mà cháu gái
ta thích, ta chắc chắn sẽ điều tra hắn, bây giờ hắn ta còn ở Nhà Tang Lễ Pavaro,
đã từng là một thần bộc dưới trướng của sở thẩm phán Pavaro. Ta còn nhớ
khuôn mặt này đấy, Karen."
Thôi được rồi, thân phận bị phát hiện.
Karen sờ lên chiếc nhẫn, biến trở về bộ dáng ban đầu của mình.
"Cậu cũng cần phải cẩn thận hơn một chút." Tafman nói.
"Tôi cũng không biết mình sẽ gặp được ngài ở chỗ này đấy, ngài Tafman, vấn
đề ở đây không phải là do tôi không cần thận, chỉ có thể xem như vận may của
tôi không tốt."
"Ta nhớ rằng bây giờ cậu hẳn là đang ở trong Đội Quan Sát, không, căn cứ theo
tin tức của Nguyệt Nữ Thần Giáo truyền ra ngoài, thì cái Đội Quan Sát này
cũng đã chết ở trong chiến dịch với Luân Hồi Thần Giáo, cùng với hạm đội
chìm xuống biển."
"Số của tôi không tệ, vẩn còn sống."
"Còn sống, còn đến Hỏa Đảo? A, các ngươi là đang muốn mượn dùng trận pháp
dịch chuyển ở nơi này để rời đi sao?"
"Đúng vậy, không sai, nhưng cũng không trùng hợp."
"Ừm, thân phận Trật Tự Thần Giáo của ngươi cũng không thể công khai ở trên
Hỏa Đảo, bởi vì trong một trận hải chiến với hạm đội Ám Nguyệt, Liên minh
Roma Fort thua cực kỳ thảm, bọn họ hận Trật Tự Thần Giáo vì đã giúp đỡ Đảo
Ám Nguyệt.
Mặc dù ở ngoài bọn hắn cũng không dám ở công khai lên án Trật Tự Thần
Giáo, nhưng trong âm thầm... Dù sao bọn hắn cũng là một đám cướp biển, trên
người mãi mãi không thể xóa đi sự man rợ."
"Tôi rất tò mò, ngài vì sao lại ở chỗ này? Chả lẽ đảo Ám Nguyệt chuẩn bị tiến
đánh Liên minh Roma Fort rồi sao?"
"Bây giờ quan chỉ huy hạm đội Ám Nguyệt là người của Trật Tự Thần Giáo các
ngươi, ta đã sớm từ chức, bây giờ ta là một tên tín đồ Ánh Sáng, tới đây để xử lí
công việc liên quan.
Nghe có phải có chút buồn cười hay không, ta giết nhiều tín đồ Ánh Sáng trên
đảo Ám Nguyệt như vậy, kết quả bây giờ mình lại bắt đầu làm chuyện này."
"Người thì sẽ thay đổi."
"Đúng vậy, người thì sẽ thay đổi, ta cũng không biết ngài Karen đây phải chăng
cũng sẽ thay đổi."
"Tôi cảm thấy tín ngưỡng của mình vẫn luôn rất kiên định."
"Ta có thể giúp cậu trở về." Tafman nói.
"Điều kiện."
"Không có điều kiện gì, chỉ cần các ngươi đợi một chút, có lẽ khoảng hai ngày,
là được rồi."
"Không có điều kiện?" Karen mím môi, "Thật ra thì tôi càng hy vọng có cơ hội
để tiến hành trao đổi đồng giá."
"Lúc trước khi Dorons dừng bước mà không càn quét vào thành thị của đảo Ám
Nguyệt, nó có từng nói ra điều kiện gì không?"
"Được rồi, tôi đã hiểu."
"Hai ngày sau, cũng là vào thời gian bây giờ, cậu... Nếu như cậu còn có thêm
những đồng bọn khác, có thể đưa bọn họ đến trong quán cà phê khi nãy, ta sẽ
sắp xếp để các người dùng trận pháp dịch chuyển mà rời đi.
Đương nhiên, nếu như cậu không tin tưởng ta, cho rằng đây là một cái bẫy thì
cậu có thể không đến."
"Tôi chắc chắn sẽ tin tưởng ngài, ngài Tafman, tôi tin tưởng sự lương thiện và
bao dung của Ánh Sáng."
"Nhưng ta nhớ cậu đã từng nói rằng, tín ngưỡng của mình rất kiên định mà nhỉ."
"Kiên định là loại phương châm có thể biến đổi linh hoạt."
"Ha ha ha."
Tafman nở nụ cười, Karen cũng cùng cười theo.