Tia sét đánh trúng vách chắn, tường đất bắt đầu tróc ra từng mảng lớn, cô gái
nấp ở bên trong không hề hấn gì, ngược lại dùng nụ cười nhẹ nhõm ngẩng đầu
nhìn Karen phía trên.
Nhưng nụ cười của cô ta rất nhanh đã cứng lại, bởi vì cô ta trông thấy trong
lòng bàn tay Karen đã lại ngưng tụ ra một tia sét khác, lại tiếp tục phóng xuống.
Cô ta chỉ có thể sửa chữa vách chắn đất, chống lại tia sét thứ hai.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, cũng không phải là kết thúc.
Bởi vì tiếp theo đó là tia sét thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Tia sét hết một lần rồi lại một lần đánh nát tường đất của cô, nhưng cô lại không
thể không hết lần này đến lần khác phải tu sửa lại, sức mạnh của tia sét lan ra
tạo nên một vùng biển lửa Trật Tự ở chung, mà cô ta thì đang ở giữa cái biển
lửa này.
Karen vừa tiếp tục sử dụng tia sét để phong toả cô ta, vừa bắt đầu dệt lên trận
pháp ở phía dưới.
Nếu như trong lần cận chiến thứ nhất với Karen mà cô ta không lựa chọn rút lui
lùi hẳn về sau, sau khi lùi hẳn về thì không chỉ lựa chọn phòng ngự thuật pháp
công kích của Karen, sau khi phòng ngự nhiều lần như vậy còn vì an toàn mà
không có kịp thời thoát khỏi hoàn cảnh xung quanh đang biến đổi, thì cô ta rất
có thể sẽ không rơi vào tình thế bị động tuyệt đối như bây giờ.
Karen khởi động trận pháp đã bố trí xong.
Ngọn lửa Trật Tự ở bốn phía xung quanh bắt đầu vây công tường đất của cô ta,
phối hợp với tia sét phía trên đang không ngừng đánh xuống, cuối cùng sau một
lần tu bổ lại tường đất thì ngọn lửa Trật Tự cũng đã cháy đến trên người cô ta.
Cô ta bắt đầu thét lên, cũng bắt đầu kêu rên, trong tiếng kêu mơ hô, còn có thể
nghe thấy cô ta cầu xin tha thứ.
Nhưng những thứ này, Karen đều hoàn toàn không để ý đến.
Có lẽ, khi phản quân xông vào đại sảnh trận pháp dịch chuyển ở Thánh địa
Makina, tình hình của những thần quan Trật Tự kia, cũng hẳn là như vậy.
Đây là chiến tranh, lúc mình còn chưa giành lấy được thắng lợi hoàn toàn thì
không tư cách phí phạm lòng thương hại và sự đồng cảm.
Ván này, bởi vì đối thủ ngu xuẩn và không đủ kinh nghiệm, Karen thắng rất nhẹ
nhõm, bởi vì toàn bộ quá trình đối phương đều bị động chịu đòn, hoàn toàn
không có cơ hội để tấn công mình.
Mà một bên khác, sau khi Philomena được Karen giải vây thì thừa cơ hội phát
động thế tấn công càng dữ dội hơn, bờ môi Horside nhanh chóng nhấp nháy,
ngọn lửa dấy lên ở trong hai con ngươi, ngọn lửa với sức thiêu rụi đáng sợ sắp
bắn ra từ hai mắt hắn.
Philomena nói khẽ: "Nhập mộng."
Trong chốc lát, mí mắt Horside bắt đầu trĩu nặng, hai mắt vậy mà nhắm nghiền,
không chỉ đòn tấn công bị ngăn chặn, trên người hắn cũng bắt đầu cháy lên, đây
là phản phệ mang đến khi thuật pháp bị gián đoạn giữa chừng.
"Thắng "
Philomena rút ra thanh Đao Áp Mộng, trước lúc cơ thể Horside bị ngọn lửa
thiêu huỷ hoàn toàn, cắt đầu của hắn xuống.
Sau đó đạp cơ thể lăn xuống dưới như một quả cầu lửa rơi xuống đất, đốm lửa
nhỏ bắn ra tung toé bốn phía.
Ngay sau đó, Philomena cũng không trì hoãn, xoay người, trực tiếp xông vào
phía bên trong tường đất, đối mặt với cô gái cũng đang kêu thảm kia, cũng dùng
một đao chặt đầu.
Karen nắm hai bàn tay lại, tia sét dừng ngưng tụ, trận pháp đóng lại.
Khi Karen từ trên không hạ xuống, Philomena đã móc ra một cái đầu dùng quần
áo để gói lại vùi dưới mặt cát, đây là con mồi thứ nhất của cô, lúc tiến hành lần
đi săn thứ hai sợ bị hư hao nên sắp xếp cẩn thận cất vào một góc.
Philomena cầm ba cái đầu đến đứng trước mặt Karen
Karen giơ đại kiếm lên, phần eo của Philomena vô thức nhích sang bên một
chút.
Karen buông đại kiếm xuống, giơ tay lên, Philomena lại vô thức xoay mặt sang
bên cạnh.
Một màn này, chọc Karen cười.
Philomena biết mình tức giận, biết mình muốn đánh cô ta, thậm chí chuẩn bị
trước để phối hợp, ví như bị mình dùng đại kiếm đánh bay, ví như bị mình tát
một cái bạt tai.
Quan trọng nhất đó chính là cô ta lại biểu hiện cái sự phối hợp qua loa này của
mình ra ngoài!
Karen thở dài, nói: "Ngươi biết còn có một người thứ hai ở bên cạnh tiếp ứng,
chuẩn bị ra tay với ngươi, ngươi biết đó là một cái bẫy."
Philomena gật đầu: "Nhưng ta cảm thấy ta có thể giết chết hắn đồng thời, sẽ
không bị cô ta giết chết, nhiều nhất là bị thương nặng, nhưng mà xem như có bị
thương nặng thì ta cũng có thể chạy đi. "
"Ngươi quên là chúng ta đang bị truy sát sao?"
"Không có quên."
"Trong tình thế này, một người bị thương nặng liên luỵ rất nhiều đến cả đội, còn
không bằng cô ta trực tiếp chết cho rồi.”
"Thế nhưng mà ngài đã nói, không cho phép ta chết."
"Ta nói không cho phép ngươi chết, còn bị thương thì có thể à?"
"Vì đầu người." Philomena rất là ngoan cường mà giải thích, "Ta sẽ bố trí tốt
toạ độ của cái đầu sau khi bị thương nặng, cũng sẽ không đi tìm ngài và
Richard, ta sẽ giúp ngài dụ kẻ khác ra."
"Ta cực kỳ cảm động."
Nghe được câu này, Philomena có chút không biết làm sao, cô không thích hợp
với cái loại không khí nhẹ nhàng như bây giờ.
Vẫn may là tình huống phát triển tiếp xuống để cho cô thấy thích ứng và thoải
mái hơn.
Bởi vì một cái tay Karen bắt lấy cằm của cô, để cô ngẩng đầu lên, đối diện anh.
"Nghe đây, tình thế của chúng ta đang không được tốt lắm, nhưng cũng không
có nguy cấp như thế, vì cái gì mà ngươi tự ý quyết định đưa mình vào trong tình
cảnh nguy hiểm như thế? Hay là ngươi cảm thấy tinh thần của ta trống rỗng nên
cần ngươi dùng sự hy sinh này để làm cho ta thấy cảm động?"
Philomena lắc đầu: "Không phải."
"Lần tiếp theo, ta bảo ngươi làm cái gì, thì ngươi làm cái đó, không được phép
tự viết thêm kịch bản, đã rõ chưa?"