“Dựa theo tốc độ của tia sét mà tính toán thì còn một nghìn năm?”
Thời gian này lâu hơn so với dự đoán của Karen rất nhiều, nhưng lại tương ứng
với điểm thời gian mà Đại tế tự từng nói với Khí linh của Ngọn Giáo Vĩnh
Hằng. Đại tế tự từng suy nghĩ đến việc bản thân trở thành Trưởng Lão Thần
Điện rồi học theo Ukunga dung hợp cùng khí linh để kéo dài tuổi thọ nhằm tiếp
tục khống chế và trông giữ Trật Tự Thần Giáo một nghìn năm. Xem ra đây
không phải là cực hạn …mà có lẽ Đại tế tự có con đường tin tức của riêng mình
mà biết được khoảng thời gian một nghìn năm.
Pall trừng mắt nhìn, nói: “Lâu như vậy sao, meo?”
Connor cũng tò mò nói: “Rất lâu rất lâu đấy.”
Đối với Thần Giáo mà nói, một ngàn năm, cũng không tính là dài, nhưng nếu
đặt trên một cá thể thì đã dài đằng đẵng đến mức để người ta cảm thấy không
quan trọng.
“Gâu Gâu!”
Pall nói: “Giống như là khi chạy đua, lúc đầu tốc độ trung bình nhưng khi sắp
đến đích thì sẽ tăng tốc?”
Karen hỏi: “Nếu tăng tốc toàn lực thì mất bao lâu?”
Trên mặt Kevin lộ vẻ chần chờ: “Gâu? Gâu? Gâu gâu.”
Pall: “Mười năm? Năm năm? Cũng có thể là là một năm, thậm chí còn ngắn
hơn?”
Karen nhắm mắt lại, cái cảm giác gấp gáp này thật đúng là một cái trên trời một
cái dưới đất.
Khi nghe đến một nghìn năm thì trong lòng của Karen cũng thấy thoải mái một
hồi, hiện tại thì không còn chút thoải mái nào.
“Cho nên, Ogurev ở Cây Sinh Mệnh…được hai vị Thần Sinh Mệnh kia chúc
phúc, một nhóm Thần linh đã sắp quay về rồi sao. Không đúng, những Thần
linh trong các khối u kia phải chăng cũng là đang cung cấp sức mạnh cho Cây
Sinh Mệnh, cuối cùng đều truyền vào trên người Ogurev, để hắn có thể dẫn
đường trở về?”
Những Thần Giáo khác gần đây mặc dù phát sinh nhiều lần dị động và Thần dụ,
nhưng đến nay còn chưa xuất hiện “Thời khóa biểu” đáng tin cậy, giống như là
một bộ phim, biết rằng đã quay xong sắp công chiếu, áp phích cũng tuyên
truyền không ngừng nhưng lại chậm chạp không công bố thời gian chiếu.
Nhưng Ogurev đã xem như định ra thời gian.
Kevin nhẹ gật đầu: “Gâu gâu.”
“Vì sao bọn hắn lại phối hợp cùng nhau, Ogurev đã phản bội Thần Trật Tự rồi
sao?”
Kevin lắc đầu, ra hiệu mình không biết.
Mặc dù, quan hệ giữa nó và Ogurev cũng không tốt, lúc đó cả hai đều là đầu
trọc, cũng bởi vậy mà Ogurev luôn luôn nhằm vào mình mà trêu chọc, hắn cảm
thấy cái đầu trọc của mình là một sự khiêu khích và mạo phạm đối với hắn,
mình không xứng để có được ánh sáng giống như hắn.
Nhưng Kevin không dám nói lời bịa đặt như vậy, bởi vì sẽ khiến phán đoán của
Karen sai lệch, mà mình thì trước lúc kỷ nguyên trước kết thúc đã bị Thần Trật
Tự trấn áp nên vốn cũng không biết chuyện xảy ra trong thời kỳ cuối kỷ
nguyên.
Lúc vừa quay về thế giới này thậm chí hắn còn không biết đây là một kỷ nguyên
Chư Thần không hiện thế, chỉ là cảm thấy tò mò vì sao người có thiên phú như
Dis lại còn đang dừng lại ở cấp độ ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách.
“Connor, giấy bút.”
“Được rồi.”
Connor mở cặp sách, lấy giấy bút đưa cho Karen.
Karen bắt đầu miêu tả lại hình tượng thấy được từ Kevin, kỹ năng vẽ của Karen
cũng không quá tốt, nhưng chỉ “Phác hoạ” đơn giản mà nói thì cũng không khó
lắm.
Mà vốn cũng không cần vẽ quá tỉ mỉ, chỉ cần vẽ những yếu tố quan trọng ra là
được, Karen tin tưởng đám người Người Cầm Roi và Đại tế tự chắc chắn có thể
xem hiểu.
Pall ở bên cạnh nói: “Thế nhưng mà những người trong cứ điểm cũng không
nhìn rõ ràng như thế đâu Karen.”
Tất cả mọi người trong cứ điểm chỉ nhìn thấy một cái cây và một bóng người
mơ hồ, chỉ có Kevin có thể nhìn thấu qua thời gian ngăn cách mà thấy được
“Chân tướng”.
Karen vẽ ra nội dung rõ ràng như thế rất có thể sẽ vì vậy mà bị nghi ngờ, nếu
như tiếp đó bị điều tra.
Đương nhiên, cũng có có thể sẽ không bị nghi ngờ, dù sao thì Karen nắm giữ hệ
thống điều tra, nhưng nguy cơ vẫn vô cùng lớn.
Karen thờ ơ lắc đầu, nói: “Chuyện này quá trọng đại, không lo được những điều
này.”
Bất kể như thế nào, đều nhất định phải để đám người Đại tế tự biết sự thật, như
vậy mới có thể chuẩn bị hành động trước.
Trật Tự Thần Giáo là tấm màn che chắn thế giới này, chỗ nào xuất hiện chỗ
thủng thì phải tiến hành may vá, bây giờ chỗ thủng đã xuất hiện, nếu xử lý trễ sẽ
rất có thể bị xé thành một vết rách to hơn khiến toàn bộ sụp đổ. Hiện tại, chỉ có
thể chờ mong Đại tế tự có thể duy trì thái độ chính trị nhất quán, kiên quyết
phản đối…Thần.
Rất nhanh đã vẽ xong, Karen cuốn giấy vẽ lại, để vào trong ống tay áo. Đầu óc
của anh vào lúc này rốt cục cũng tỉnh táo lại, bắt đầu có thể suy nghĩ cụ thể.
“Nếu như Ogurev trở về, thứ hắn dựa vào chính là Cây Sinh Mệnh…vậy nếu
như diệt Sinh Mệnh Thần Giáo, khẳng định tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với hai
vị Thần Sinh Mệnh kia? Nói không chừng có thể nhờ vậy mà ngăn cản nhóm
này trở về.”
Kevin nghe vậy, lập tức ngồi ngay ngắn ở chỗ mình, cung kính cúi người về
phía Karen giống như là một kỵ sĩ đang ca ngợi lãnh chúa mà mình trung thành:
“Gâu.”
Karen giữ im lặng, chỉ là nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tính toán thời gian đến
Giáo Đình.
Điều này khiến Kevin có vẻ hơi xấu hổ, mặc dù là ca ngợi nịnh hót, nhưng sau
khi bị đơn giản hoá thành tiếng “gâu” thì có vẻ hơi trống rỗng, cuối cùng vẫn là
phải nói ra mới có thể mang lại hiệu quả.
Cho nên, Kevin dùng cái đuôi lướt qua Connor ngồi ngồi bên cạnh mình đang
tập trung ăn dưa lưới. Connor quay đầu nhìn Kevin một chút, sau đó nhanh
chóng nuốt miếng dưa trong miệng xuống, dùng giọng điệu vô cùng thành kính
và vẻ mặt cực kỳ chuyên nghiệp mà ca ngợi:
“Ôi, ngài vĩ đại cơ trí, ánh mắt sớm đã xuyên thấu qua sự hạn chế thời gian và
ngăn cách của vận mệnh để chọn sẵn phiếu tên sách.”