"Không dám, chỉ cầu xin ngài nhìn trên việc tôi ngoan ngoãn nghe lời mà giúp
đứa trẻ đáng thương như tôi một chút thôi, có thể chứ?"
"Ngươi có thầy của mình."
"Không phải thầy của tôi đã mất tích rồi, ta là biết ngài có lẽ biết ông ấy ở đâu,
nhưng ngài tuyệt đối sẽ không nói, tôi cũng biết ngài tiếp theo có thể sẽ nói, chờ
đến khi ông ấy quay trở về, thì mọi việc của tôi đều sẽ chuyển biến tốt đẹp,
nhưng tôi làm sao biết khi nào ông ấy trở về cơ chứ?
Quãng đời thanh xuân của tôi đấy, thưa ngài, thanh xuân cũng chỉ có vài năm
ngắn ngủi mà thôi."
Thấy Tahisen lại không nói, Wilker chỉ có thể cầu xin một lần nữa nói: "Hay là
để tôi gia nhập vào trong cái tiểu đội kia của Karen?"
Trên mặt Tahisen lộ ra biểu cảm giống như cười mà không phải cười.
"Ôi, vẻ mặt này của ngài thật sự đang làm tôi thấy sợ đấy, đây rốt cuộc là hố lửa
hay là bảo tàng vậy?"
"Chính ngươi quyết định thôi."
"Vậy được, đến lúc đó khi ngài nằm trên giường mà nói chuyện với các đại
nhân vật thì tôi sẽ ở ngay bên cạnh mà bưng trà dâng nước, vừa lúc tôi tìm một
cơ hội để cầu xin, ngài ngầm thừa nhận là được, có thể chứ?"
Tahisen tiếp tục không trả lời.
"Đúng, chỉ cần như vậy thì tôi đã thỏa mãn, ha ha."
"Wilker."
"A?"
"Ngươi sẽ hối hận."
"Tôi cũng không phân biệt được là ngài đang nói nói thật hay là nói dối, được
rồi, không nghĩ nữa, quyết định như vậy đi, tôi cảm thấy cái tên Karen này cũng
được đấy, cũng là do chính miệng ngài nói cho tôi biết mà.
Được rồi, ngài tiếp tục nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng quá mệt mỏi, tôi trở về ngâm
bồn tắm thêm một chút nữa đây, tinh dầu ở nơi này có hiệu quả thật tốt."
Wilker đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Tahisen thở dài một hơi, tự nhủ:
"Thầy của ngươi năm đó vì quyết định này mà hối hận cả đời, a, đến lượt ngươi,
lại vẫn còn muốn thử một lần."
...
Karen cũng không cảm thấy mất mác gì, mặc dù vừa mới bị Tahisen đóng cửa
không tiếp.
Bởi vì đây không phải ông lão không thèm quan tâm đến mình, mà là một sự
che chở thật sự, ông ấy muốn giúp mình che giấu bí mật về thân phận.
Karen đứng trở lại bên cạnh Muri, cùng nhau thưởng thức phong cảnh phía
ngoài cửa sổ.
Muri giống như là nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: "Đội trưởng, sáng nay lúc
ngài Marvalho ra khỏi cửa có hỏi qua tôi, chúng ta có cần phải trở về trước hay
không."
"Trận pháp dịch chuyển đã xây dựng xong rồi sao?"
"Hôm nay chắc hẳn sẽ xây dựng xong một trận pháp dùng một lần đơn giản
nhất, sẽ dịch chuyển Trận pháp sư của Thần Giáo đến, đương nhiên, cũng có thể
để cho mấy người khác dịch chuyển trở về."
Karen lắc đầu, nói: "Không vội, chờ đến khi chuẩn bị xong rồi đi thôi."
Ông lão cũng chỉ còn mấy ngày, nếu như có thể mà nói thì Karen muốn ở lại
tiễn đưa.
"Được rồi, đội trưởng, cái này..."
"Thế nào?"
Karen nhìn về phía Muri, phát hiện ánh mắt của cậu ta trong nháy mắt trở nên
vô cùng căng thẳng, hai tay nắm chặt, cả người ở trong một loại trạng thái căng
thẳng.
Thuận theo ánh mắt của cậu ta nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Karen trông thấy một
bóng người của một ông lão xuất hiện từ phía xa đang đi về phía này, máy tóc
của ông lão bạc trắng, mang theo đồ kẹp tóc, cả người lộ ra vẻ rất gầy gò, bên
hông có giắt một thanh đoản đao, cánh tay trái có buộc một tấm khiên tròn.
Sự phối hợp vũ khí này lại liên hệ vẻ mặt lúc này của Muri, để người ta rất dễ
dàng phỏng đoán được thân phận của ông lão kia.
Marvalho đang đi theo phía sau ông lão.
"Ông nội cậu à?" Karen hỏi.
"Đúng thế." Muri có chút khó khăn mà nuốt ngụm nước bọt, "Ông nội của tôi."
Tộc trưởng gia tộc Benda, đội trưởng hộ vệ của Đại tế tự, Mobiteng. Benda.
Vị hộ vệ trưởng này, vậy mà xuất hiện trước ở nơi này.
Lúc này, ông ta dừng bước lại, ngẩng đầu, ánh mắt bắn về phía nơi này, giống
như là một lưỡi dao, cứ thế mà cắt về hướng này.
Ngay sau đó, Karen cảm giác được trước người xuất hiền một cơn cuồng phong,
cửa sổ kính bắt đầu run rẩy dữ dội, cảnh vật trong tầm mắt bốn phía cũng vào
lúc này mà bắt đầu méo mó.
Sau một khắc,
Một làn sóng khí đánh sâu vào, Karen, Muri và Alfred toàn bộ bị nguồn sức
mạnh này làm cho lui lại, đứng trước sức mạnh này, giống như không có cơ thể
máu thịt nào có thể chống chọi.
Thân hình của Mobiteng, bỗng xuất hiện ở trước chỗ bọn người Karen đứng.
Ánh mắt của ông ta trực tiếp nhìn vào Muri, Muri cũng đang nhìn ông ấy.
Karen hành lễ với ông ta:
"Bái kiến ngài hộ vệ trưởng."
Alfred sau lưng cũng giống như vậy.
Muri tựa như muốn quỳ xuống, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn hành lễ giống như
Karen: "Bái kiến hộ vệ... a..."
Một tay của Mobiteng, trực tiếp bóp lấy cổ của Muri, giơ cả người cậu ta lên.
Tựa như là một con mãnh hổ, dùng móng vuốt của mình để đè một con gà con.
Trong cơ thể của ông lão này, ẩn chứa sức mạnh khiến cho người ta cảm thấy
kinh hãi, lúc đứng trong khoảng cách gần, tựa như chỉ cần liếc nhìn ông ta một
chút thì con mắt đều sẽ bị thương.
"Gan của ngươi, thật đúng là càng ngày càng lớn nhỉ?"
Cực kỳ hiển nhiên, Mobiteng hết sức bất mãn đối với những hành vi liên tiếp
của cháu mình trong khoảng thời gian này.
Vốn dĩ sau khu trở về từ trong Cánh Cổng Luân Hồi, Muri hẳn phải đảm nhiệm
tiểu đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật mới được thành lập ở đại khu
Dinger, nhưng cậu ta lại đến thành phố York, làm một đội viên dưới trướng
Karen.
Chờ đến khi nhà Benda biết được việc này, thì việc điều chuyển biên chế đã
hoàn thành, rốt cuộc thì trong tình huống lúc ấy thì Karen nhận được quyền ưu
tiên xử lý việc thủ tục rất nhanh lẹ, bởi vì công văn là của Tổng bộ Đòn Roi Kỷ
Luật ban xuống.
Lần này, Karen mang theo tiểu đội đến quần đảo Meppers, bởi vì thân phận của
Muri, nhà Benda trong mắt người ngoài, cũng xem như là đã chọn phe, việc này
rất khó để người ta không liên tưởng đến thái độ của Đại tế tự, dù gì thì
Mobiteng thế nhưng là người luôn hầu cận bên cạnh Đại tế tự, là "Người một
nhà"