chúng ta rõ ràng hàm nghĩa thật sự của cái chết;
Chúng ta ca tụng ngài, bàn tay của ngài, mở ra con đường cho chúng ta, để
chúng ta nghỉ ngơi trong thế giới của người đã khuất;
Chúng ta khắc ghi ngài, đôi chân của ngài, dẫn dắt con đường để chúng ta tiến
lên, để Luân Hồi thật sự sinh ra giữa làn ranh của sự sống và cái chết!
Bởi vì ngài, cái chết không chỉ còn là sự sợ hãi;
Bởi vì ngài, sự sống không chỉ còn là nỗi cô quạnh;
Chúng ta có thể thản nhiên, chúng ta có thể bình tĩnh, chúng ta có thể thưởng
thức phong cảnh trên con đường này, một lần rồi lại một lần nữa.
Luân Hồi tối cao,
Thần Luân Hồi vĩ đại,
Ngài là chân lý duy nhất trên thế giới!"
Từ thần quan Luân Hồi, cho tới tín đồ phổ thông, tất cả mọi người bắt đầu cùng
ca lên bài hát ca ngợi Luân Hồi.
Đứng ở nơi này, ngươi có thể cảm giác được niềm thành kính được thể hiện rất
rõ ràng, khi bị những sự thành kính này bao quanh, linh hồn của ngươi dường
như sẽ bởi vì nó mà cảm thấy ngạt thở.
Đây là một niềm cuồng nhiệt thật sự;
Bởi vì trong mắt của tín đồ Luân Hồi thì vòng quay giữa sự sống và cái chết là
do Thần Luân Hồi sáng lập ra, để cho sự sống và cái chết của họ không có ý
nghĩa gì khác nhau.
Thứ này, có lẽ chính là cốt lõi của những Thần Giáo chính thống.
Bên trong nội bộ Thần Giáo chắc chắn có sự tư lợi cá nhân, có quan liêu, có
quyền lực, có đấu tranh chính trị, nhưng không cách nào phủ nhận là nó có một
số lượng người cuồng nhiệt thành kính rất khổng lồ.
Nhưng chính một Thần Giáo chính thống như vậy lại thất bại trước Trật Tự
ngay từ ngày chiến tranh đầu tiên.
Mà trong khả năng nhận biết của Karen, Trật Tự Thần Giáo mặc dù có sự trung
thành với Thần Trật Tự như các Thần Giáo chính thống khác, nhưng nếu so
sánh nó với các thần giáo khác thì người của Trật Tự Thần Giáo có vẻ hàm súc
hơn.
Nhưng hàm súc riêng về hàm súc, lúc thật sự ra tay, mặc kệ ngươi có cuồng
nhiệt đến mức nào, cũng chỉ là một việc trở bàn tay mà thôi.
Căn cứ theo việc phân tích cuộc chiến và một ít tư liệu cho thấy, mục đích ngay
từ đầu của Trật Tự Thần Giáo đúng là rút ngắn thời gian chiến tranh, tìm kiếm
càng nhiều lợi ích trên bàn đàm phán.
Nhưng nếu như Luân Hồi Thần Giáo vẫn luôn quyết tâm chống trả không đầu
hàng không thừa nhận thất bại, dù như vậy sẽ tạo ra nhiều áp lực hơn, Trật Tự
Kỵ Sĩ Đoàn đều sẽ tiếp tục kéo dài chiến tranh, nói không chừng lúc này Luân
Hồi Cốc, đã biến thành chiến trường.
Đương nhiên, cũng có khả năng, lúc này chiến tranh cũng đã kết thúc.
Đám người Karen đứng bên trong "Chiếc lồng", mọi người chỉ cần duỗi một cái
tay ra để bắt lấy rìa của chiếc lồng, thì có thể ổn định lại cơ thể của mình, bởi vì
trong lúc người khổng lồ phía dưới đang bò, vẫn luôn rất chú ý đến sự cân bằng
ở phía sau lưng, nếu làm một con vật cưỡi thì có lẽ cũng rất hiểu chuyện.
Vẻ mặt Bart nghiêm túc nói: "Chúng ta không thể để cho Luân Hồi thần giáo có
lại cơ hội vùng lên."
Người chiến thắng kể từ sau ngày chiến thắng, thì sẽ đề phòng kẻ thất bại vùng
lên một lần nữa, sợ việc mình làm với hắn, sẽ bị hắn trả lại trên người mình.
Blanche, Mas đều rất đồng ý với ý kiến của Bart, lên tiếng phụ họa.
Ashley thì đang rất hứng thú mà nghiên cứu người khổng lồ ở dưới chân, cô rất
tò mò không biết nó có tính là một loại "Yêu thú" hay không?
Dù sao cô cũng nhớ kỹ cha mẹ mình lúc ở nhà từng nói qua, bộ trưởng của bộ
môn trong cuộc hội nghị hệ thống nội bộ đã nổi cơn giận dữ, nói Kỵ Sĩ Đoàn
thật sự là quá lãng phí, vậy mà thật sự đập nát mười mấy con người khổng lồ,
chả lẽ là thiếu quân lương nên muốn kiếm thêm thịt để ăn sao?
Còn không bằng bắt sống một con để mang về, mọi người trong các bộ môn của
hệ thống cùng nhau tiến hành quan sát nghiên cứu một lúc, nói không chừng
còn có thể tìm ra thêm giá trị mới.
Ashley liếm môi một cái, đáng tiếc, bọn chúng sẽ không được bán ra ngoài.
Ừm, cho dù ở Luân Hồi Cốc có cửa hàng có thể bán, mình cũng rất khó mang
về, trận pháp dịch chuyển phải có quy mô cỡ nào mới có thể mang chúng đi?
Ventura thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đội trưởng mình, cậu ta đã làm
tốt chuẩn bị, chờ sau khi đi vào trong Cổng nều gặp phải nguy hiểm gì thì cậu ta
đều sẽ ngăn ở trước người của đội trưởng.
Trong lòng Karen thì tương đối bình tĩnh, bởi vì một lần nữa anh ý thức được
một việc, đó chính sự dự đoán về việc "thiết hụt tin tức", tăng thêm một bậc.
Anh vốn cho là trước khi tiến vào Cánh Cổng Luân Hồi, tất cả ba mươi người
đều sẽ tụ tập ở chỗ này, sau đó lại nghe diễn văn thông báo gì đó, kết quả tình
huống bây giờ, năm con người khổng lồ này đang muốn trực tiếp đưa cả năm
tiểu đội vào trong Cánh Cổng Luân Hồi.
Vì sao lúc không cần thì lại phải nghe bài diễn văn thông báo rất dài dòng, kết
quả đến lúc cần nghe thông báo, mọi việc trái lại được tiến hành rất nhanh gọn?
Karen lấy ra quyển sách nhỏ được phát lúc trước ra từ trong túi, bên trong
quyển sách nhỏ là những ghi chép liên quan đến tin tức ở bên trong Cánh Cổng
Luân Hồi mà Trật Tự Thần Giáo sưu tầm được, mỗi người một quyển, mặc dù
chắc chắn sẽ không giải thích một cách rõ ràng và chính xác bằng bên phía
Luân Hồi Thần Giáo, nhưng chắc cũng miễn cưỡng vừa đủ.
Chỉ có điều là, Karen vẫn càng chờ mong có thể kiếm được một chút tài liệu
mới nhất về tình hình đằng sau Cánh Cổng.
Cho dù là chỉ là một bản tin dự báo thời tiết cũng tốt.