lập tức đứng dậy báo cáo:
"Hôm qua chạng vạng tối lúc Vicole đang trên đường trở về thì đã tạo cho hắn
một tình huống ngoài ý muốn, tiểu đội của Gendi truy bắt người hiềm nghi là
Philomena rồi cùng đối mặt với xe của Vicole vừa lái đến.
Lúc đầu thì Vicole ngồi ở trong xe không có bước xuống, Philomena xuyên qua
xe của hắn và phá tan mui xe trước, Vicole nhảy ra xe hướng về sau thoát ly, sau
đó Philomena tiếp tục chạy trốn, tiểu đội Gendi tiếp tục đuổi theo Philomena mà
rời đi."
"Cứ như vậy mà kết thúc à?"
"Đúng, bởi vì Alfred đã ra chỉ thị cho Philomena, nói rằng đã ổn, để cho cô ta
mau chóng rời đi.
Alfred thông qua Ánh Mắt Mị Ma đã nhìn thấy khí tức trên người của Vicole
biến đổi với biên độ nhiều lần, sóng năng lượng linh tính trên người của hắn ta
lúc cao nhất thì đạt đến cấp độ Phán quyết quan, lúc thấp nhất thì chỉ thấp đến
Thần khải.
Trong toàn bộ quá trình này, trong lòng của hắn đã phải cân nhắc và chuẩn bị
nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không ra tay, hắn hoàn toàn không có
tự tin đối với thực lực của mình."
"Xem ra cảnh giới của hắn chỉ là ngụy tạo, năng lượng linh tính cũng dựa vào
việc truyền từ bên ngoài, nhà Naton thật sự không có ai sao mà lại đẩy một tên
hậu bối như này lên."
"Đội trưởng, ta cảm thấy trong này hẳn là có nguyên nhân càng sâu xa và phức
tạp hơn."
"Chuyện này có thể chờ đến khi bắt hắn lại rồi từ từ phân tích sau, tóm lại, bây
giờ chúng ta đã chứng minh được Vicole có quan hệ với cái rạp chiếu phim
kia."
"Vâng, đội trưởng."
"Wilker đâu rồi?"
"Cậu ta đang dùng bữa sang trong phòng bếp, tôi vừa mới ở trong bếp ăn hoành
thánh, cậu ta cũng bảo Healy nấu giúp một bát."
"Gọi cậu ta tới, chúng ta nên xuất phát rồi."
"Được rồi, đội trưởng."
Muri lái xe, Wilker ngồi ở ghế phía sau, Karen ngồi ở bên cạnh ghế tài xế.
Lúc trước nếu gặp phải tình huống không ngủ một đêm thì có lẽ lúc này Karen
đã híp mắt lại để nghỉ ngơi một hồi, Alfred sẽ rất tận tâm mà phát ra bản nhạc
giúp thư giãn.
Nhưng mà hôm nay chắc hẳn là có chút kích động và hưng phấn, Karen ngồi
trên xe nhưng không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng vuốt ve chiếc nhẫn màu bạc kia ở trên ngón tay của
mình, ánh mắt thì càng không ngừng nhìn về phía ngoài cửa sổ, thành phố này,
cũng đang từng bước tỉnh lại từ giấc ngủ, bây giờ đang vào thời điểm lười biếng
cuối cùng, ít hôm nữa sau khi hoàn toàn tỉnh giấc, nó sẽ trở nên vừa khô nóng
vừa giá lạnh.
Lúc này, Wilker ngồi ở phía sau không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Đội
trưởng, chúng ta đang đến cao ốc giáo vụ để xử lý thủ tục sao?"
Karen nhìn về phía Muri đang lái xe: "Cậu không nói cho cậu ta biết à?"
Muri lắc đầu.
Tất nhiên, phó đội trưởng đối với thành viên mới gia nhập này, còn không quá
quen thuộc, hay là, cậu ta cũng cảm thấy mình không cần phải đi nhiều chuyện.
Karen hồi đáp: "Chúng ta đang đi bắt người."
Wilker sửng sốt một chút, rất là khó hiểu nói: "Tôi vẫn còn chưa đến ký túc xá
của chúng ta mà bây giờ đã trực tiếp đi chấp hành công vụ rồi sao?"
"Có phải cảm thấy tiến độ rất nhanh không?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, có chút trở tay không kịp, đội trưởng, hiệu suất làm việc của ngài rất
cao đấy."
"Thật ra ta ưa thích sống một cách lười biếng hơn, chủ yếu là do điều kiện
không cho phép, đối phương cho chúng ta quá nhiều chứng cứ.
Đợi chút nữa thì chúng ta sẽ bắt một vị Phán quyết quan, ông nội của hắn ta chủ
giáo đại khu chúng ta."
"Ha ha... Đã nghiền!"
Wilker nhịn không được mà đập một cái lên trên lòng bàn tay của mình, thân
phận Chủ giáo đại khu, tất nhiên không có cách nào để kích thích "lòng e sợ"
của Wilker.
Cậu ta bởi vì Rasma, bị chèn ép trong độ tuổi còn xông xáo nhất, bây giờ cậu ta
càng hi vọng cảm thấy sự kích thích từ trên công việc.
Xe limousine dừng ở trên con đường phía đối diện của cao ốc giáo vụ, sau khi
Karen xuống xe thì dẫn theo Muri và Wilker đi vào cao ốc giáo vụ, kế hoạch
ban đầu của Karen là đứng ở đây để chờ Vicole xuất hiện, nhưng lại gặp một cái
người quen - Leon. Deere.
"Ha ha, Karen."
Leon rất nhiệt tình đi tới chào hỏi, sau đó hắn trông thấy Muri đứng bên cạnh
người Karen, vẻ mặt hơi cứng lại, hiển nhiên, tình huống xấu hổ lúc tiếp xúc với
Muri trước đây vẫn còn trong tâm trí của hắn.
"Karen, cậu tới nơi này làm gì, là muốn làm chuyện gì sao, có cần ta chạy giúp
một vài thủ tục không?"
Là cháu trai của Đại Chủ Giáo đại khu, con đường phát triển của Leon vẫn luôn
rất ổn định, nhưng cùng lúc đó nó cũng khóa lại không gian phát triển của hắn
ta, ông nội của hắn không phải là không giúp hắn chạy chọt, nhưng tiềm năng
của bản thân hắn vốn cũng hạn chế, quan trọng nhất chính là trên một mức độ
nào đó thì tâm thái của hắn cũng giống với tâm thái lúc trước của Richard, sẽ
làm việc nghiêm túc, nhưng cũng không có động lực để cố gắng trèo lên trên
cao.
Cho nên, mặc dù hắn cũng xem như là ngươi rất ưu tú trong những người cùng
thế hệ, nhưng cùng so sánh với kiểu người trẻ tuổi dám đánh cược ở độ tuổi này
như Karen thì đã rất tự giác mà hạ thấp bớt vị trí của mình.
Ai có thể nghĩ đến, người trước mắt hắn từng chỉ cần nở nụ cười lúc gặp mặt ở
hành lang của khách sạn thì bây giờ đã phải cần bản thân hắn đi lấy lòng.
"Tới gặp một người, ta hẹn hắn gặp mặt ở chỗ này."
"A, vậy bao lâu nữa thì hắn đến?"
"Không biết, nhưng hẳn là do ta đến sớm."
"Vậy như thế này đi, cậu đến phòng làm việc của ta chờ đi, chúng ta uống ly cà
phê? Để ta dặn dò lễ tân một chút, để bọn họ giúp cậu để ý người mà cậu đang
chờ?"
"Được rồi, cảm ơn."
"Không cần khách khí, ha ha."
Đối phương đồng ý lời mời của mình, trong lòng Leon thật sự có một ít cảm
giác không ngờ, lần trước bọn họ gặp mặt vẫn là khi Karen dẫn theo tiểu đội trở
về, ngay vào lúc hai ngày trước, nhưng rất hiển nhiên rằng cái tình huống “ôm
nhau xã giao” kia và cùng uống cà phê riêng là khái niệm hoàn toàn khác nhau