giống như mình, đều gặp phải sự phản phệ đến từ quy tắc của Trật Tự, mà sự
phản phệ này sẽ cùng với thực lực và cảnh giới mà tăng lên không ngừng.
Bây giờ mình đã cần dùng hình chiếu của Lưỡi Hái Chiến Tranh tiến hành cắt
chém linh hồn của mình để chống đỡ cơn nghiện đói, rất khó để tưởng tượng,
sau khi đạt đến cấp độ của Thần Trật Tự thì cơn nghiện đói nó sẽ đáng sợ đến
mức độ nào.
Tư duy của người bình thường đều hiểu được khi thân thể của mình có vấn đề
thì cần phải xử lý nó, huống chi là loại cơn đói có thể chi phối ngươi ý chí của
ngươi để biến ngươi thành "Tù binh" để nghe theo sự chỉ huy của nó, Karen
không tin tưởng Thần Trật Tự sẽ hoàn toàn từ bỏ việc chống lại cơn nghiện này.
Thần là có tôn nghiêm.
Như vậy, biện pháp của Thần Trật Tự đó là tách cơn nghiện ra ngoài linh hồn
của mình, tạo thành Ankara.
Cô ta đúng là con gái của Thần Trật Tự, là một phần phân tách ra từ Thần Trật
Tự, mà bản thân cô ta, cũng đại diện cho một phần bản nguyên của Trật Tự.
Về phần cơn nghiện đói tách ra ngoài lại có "Có máu có thịt", chuyện này cũng
không có gì thật quá kỳ lạ, tất cả mọi thứ dính đến Thần, đều không thể dùng lẽ
thường để đi cân nhắc, năm đó Randal để lại một dấu ấn tinh thần còn có thể
biến thành lãnh chúa Dal để mời Karen uống nước đá đây.
Bên trong thần thoại tự thuật của Luân Hồi Thần Giáo có ghi chép lại một câu
chuyện:
Thần Luân Hồi ban cho chín tín đồ nữ thành kính của mình một sợi tóc, bọn họ
đem cái sợi tóc này bỏ vào bên trong bát nước, cùng nhau uống, kết quả cả chín
người toàn bộ mang thai sinh ra chín đứa bé khỏe mạnh.
Chín đứa bé này sau đó đều trở thành tín đồ Luân Hồi, lấy dòng họ của bọn hắn,
phát triển thành những gia tộc truyền thừa mấy nghìn năm trong Thần Giáo.
Cho nên, cho dù là sinh mệnh, trong nhận thức của Thần, cũng có sự lý giải
khác biệt.
Nhưng mà Thần Trật Tự có thành công sao?
Karen cảm thấy không có, hắn chắc chắn là thất bại, bởi vì lần trước lúc "Thăm
dò bí mật", Karen nhớ kỹ có một đoạn đối thoại như thế này:
"Để cho ta nhìn xem, bảo bối của ta viết tên của ai.
A,
Con viết tên ta à."
Đây là một cái vòng tuần hoàn, đúng trên ý nghĩa mà nói, Thần Trật Tự có lẽ đã
thật sự thông qua thủ đoạn này, trong một thời kỳ đã hạ thấp sự ảnh hưởng của
cơn nghiện đói lên trên người mình.
Nhưng điều này cũng không hề có ý nghĩa loại bỏ hoàn toàn... Hoặc là nói, sau
khi cắt bỏ, lúc ấy nhìn như là không có, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn,
nó lại tái phát.
Lúc Ankara viết lên tên của cha mình, thật ra đã cho thấy dấu hiệu của "Cơn
nghiện" thông qua con gái mà trở lại trên người hắn.
Nơi này còn có một điểm quan trọng để căn cứ theo, đó chính là Ranedal vào
thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước mà thành thần, thời kì mà hắn trở thành “bao
tay trắng” của Thần Trật Tự cũng vừa lúc là thời điểm mà Thần Trật Tự đứng
đầu Thần giới.
Mà Ankara, là bị ném vào trong miệng hung thú vào khoảng giữa của kỷ
nguyên, nói cách khác, nếu như Thần Trật Tự thông qua việc xử lý Ankara,
hoàn thành cắt đứt cơn nghiện đói của bản thân...
Như vậy thì Ranedal cũng không khả năng nằm mọp trước mặt của Thần Trật
Tự, bởi vì cảm giác được cơn "Đói" mà Thần Trật Tự tỏa ra nên cảm thấy hoảng
sợ.
Hắn thất bại.
Đây là Khu vui chơi mà hắn ta tạo ra cho con gái của mình, đồng thời cũng là
Khu Vui Chơi Thất Lạc thuộc về hắn.
Trong chốc lát, một cỗ cảm giác cô đơn bao phủ trong lòng của Karen.
Nếu được lựa chọn, anh tình nguyện tin tưởng Thần Trật Tự là bị cơn nghiện
đói khống chế làm tù binh, mà kiên trì quyết đấu tranh cùng với cơn nghiện mà
không thỏa hiệp lựa chọn một con đường khác; nhưng sự thực là Thần Trật Tự
thử các loại phương thức để tiến hành chống cự cực kì dữ dội, nhưng hắn lại
thất bại.
Như vậy thì mình, có thể thành công sao?
Mình cuối cùng còn phải giằng co với cái cơn nghiện đói đáng chết này trong
bao lâu.
Màn đen như mực nước bắt đầu nhanh chóng bao trùm tất cả nơi này, Karen
cũng không còn chống cự, ý thức bị triệt để đẩy ra bên ngoài.
...
"Hô..."
Mở mắt ra, Karen phát hiện mình vẫn luôn đứng ở trong vườn rau.
"A, trời ạ, Karen, cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa mới nãy cậu thật sự đã hù
chết mèo rồi đấy!"
Ánh mắt của Karen một lần nữa tìm kiếm cái cài tóc màu tím kia, lại phát hiện
cái cài tóc kia vậy mà bắt đầu chuyển động, nó phe phẩy cánh bay lên, lại là
một con bướm màu tím.
Một cơn choáng váng dữ dội đánh tới, "Phù" một tiếng, Karen quỳ rạp trên đất,
hai tay chống đất, hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng đều bắt đầu có máu tươi chảy
ra, rất nhanh tạo thành một bãi máu trên mặt đất, nhưng lập tức đã bị bùn đất ở
nơi này hấp thu.
Pall ngược lại cũng không gấp gáp, bởi vì cô biết Karen đang khôi phục lại,
nhưng vẫn rất cực kỳ quan tâm mà nhìn xem Karen.
Sau khi máu chảy ra một khoảng thời gian ngắn, cũng không có làm biện pháp
xử lý cầm máu gì mà cũng ngừng chảy.
Karen hít sâu một hơi, cẩn thận kiểm tra cơ thể của mình, ngoại trừ tinh thần
thoáng có chút không tốt ngược lại cũng không có tiêu hao tổn hại gì thêm.
Bởi vì lúc trước ở trong trạng thái bị thương quá lâu, thậm chí còn ngồi xe lăn
trong một khoảng thời gian rất dài, bây giờ Karen cực kỳ lo lắng mình không
cẩn thận lại cho khiến cho bản thân mình rơi vào trạng thái trọng thương.
"Không sao, không sao."
Lòng bàn tay Karen mở ra ngưng tụ thành một vũng nước đơn giản để rửa mặt,
khi anh đang chuẩn bị nói với Pall về thứ mà mình đã "Nhìn thấy", nghe được
tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Đây là một sự lễ phép trên cơ bản, người tới cố ý phát ra tiếng động để mình tự
biết trước.
Đương nhiên, cũng không loại trừ việc người tới đã đứng đầy một hồi thấy
mình khôi phục lại mới cố ý phát ra chút âm thanh để báo với mình.
"Thế nào?" Marvalho đi tới thấy Karen nằm rạp trên mặt đất quan tâm hỏi,
"Cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, ta chỉ là muốn nhìn xem có thể mang một ít hạt giống về hay không."
Karen đưa tay nhẹ nhàng lay động một ngọn dây leo trước mặt mình.
"Ta mặc dù không hiểu về việc trồng trọt chăn nuôi, nhưng ta biết thực vật và
động vật nơi này, nếu đem ra phía ngoài, có lẽ đều không thể sống được."
"Thực vật mà nói thì xem như thoái hóa, ăn cũng không ngon như ban đầu,
nhưng so với chủng loại phổ thông vẫn là tốt hơn rất nhiều." Karen vừa đứng
người lên vừa phủi tay, "Người có đãi ngộ tốt như ngài, sẽ không hiểu được sự
vui vẻ khi lựa chọn món ăn đắt tiền lúc dự tiệc."
"Xem ra, ta đã mất đi rất nhiều niềm vui thú nhỉ."
"Quả thật là vậy. Đúng rồi, sao ngài lại tới đây?"
"Bắt được cá rồi, cho nên ta tới nhìn xem bên phía ngươi thế nào rồi."
"Ta suýt nữa quên mất, chỉ cảm thấy cảm giác rong chơi ở chỗ này thật tốt."
"Vậy ta đi về trước làm một chút chuẩn bị, ta rất chờ mong tài nấu nướng của
ngươi."
"Cảm ơn."
"Meo."