cho hai người ngồi bên cạnh, hai người đều hơi bất ngờ một chút, lập tức giấu
bánh mì và sữa bò vào trong quần áo, dáng vẻ giả vờ như ra ngoài đi vệ sinh.
Phía trên, cuộc đàm phán vẫn còn tiếp tục, có mấy người cuống họng đã khan
tiếng, nhưng gầm thét với cái giọng khàn khàn kia có vẻ như càng có lực hơn.
Sức chú ý của Karen đã không còn tập trung vào cuộc đàm phán, anh phát hiện
Leon và Laure còn chưa có trở lại, hiển nhiên, mấy vị công tử này mặc dù cũng
được sắp xếp vào đoàn đại biểu đàm phán, nhưng bọn họ có quyền tự do lớn
hơn nhiều, không giống như những người khác lo lắng việc mình rời đi quá lâu
sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cho nên, Leon thật sự tình nguyện ở lại trước cửa nhà vệ sinh làm nhân viên
phát bánh mì và sữa bò?
Điều đang mừng đó là, cục diện xấu nhất cũng chưa xuất hiện, Karen không
cảm thấy lúc nãy Leon nói chuyện với mình là đang giả vờ, bởi vì lấy thân phận
của anh ta nếu muốn trả thù một tên đội viên ngoài biên chế của tiểu đội Đòn
Roi Kỷ Luật thì cũng không cần thiết làm nhiều chuyện phức tạp như vậy.
Xem ra vị công tử này cũng rất phản đối vụ thông gia này.
Không phải đội trưởng đã sớm biết chuyện này chứ?
Karen cảm thấy rất có thể, bởi vì đội trưởng thường xuyên có thể biết một chút
tin tức mà một vị đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật không cách nào biết
được.
Fanny và Peia trở về, sau khi ăn xong, cảm xúc của hai người đều tốt hơn rất
nhiều, sau khi ngồi xuống, trên mặt cũng đã xuất hiện nụ cười.
Nhưng màn tra tấn, vẫn còn tiếp tục, lần đàm phán này, kéo dài đến khi trời gần
sáng.
Lúc kết thúc hội nghị, đại biểu đàm phán của cả hai bên đều cần người dìu
xuống, thậm chí còn có hai người ngất đi.
Tổ đội của Karen hộ tống Derius vào thang máy, chờ tới khi thang máy lên đến
tầng rồi mở cửa ra, phát hiện bên ngoài đã có để hai cái xe đẩy thức ăn.
"Cậu chuẩn bị à?" Karen hỏi "Tiếp viên thang máy" Richard.
"Ừm, tôi thấy mọi người lâu quá vẫn chưa lên, nên chuẩn bị trước cho mọi
người, nhưng bây giờ chắc đồ ăn cũng lạnh rồi."
"Không có việc gì, cậu làm rất tốt." Fanny nói.
"Đúng thế." Peia liếm môi một cái.
Cửa thang máy đóng lại;
Peia và Fanny cùng nhau đẩy một cái xe thức ăn về phòng của mình, Karen thì
đẩy một cái chiếc khác vào trong phòng của Derius.
"Mời ngài từ từ dùng."
"Cùng nhau ăn đi, một mình ta cũng không ăn nhiều như vậy."
Lại nữa à?
Karen nhìn cái xe thức ăn trước mặt, chẳng lẽ hôm nay cũng bị bỏ thuốc rồi à?
Nhưng nếu người ta đã yêu cầu như thế, trên mặt chức trách, Karen cũng không
có cách nào từ chối, chỉ có thể đem đồ ăn đầu đưa đến trên bàn trà, cùng Drius
mặt đối mặt ngồi xuống tới bắt đầu dùng cơm.
Drius mặc dù có vài món đồ ăn nhẹ để ăn giữa chừng, nhưng tiêu hao thể lực
cũng quá lớn, lúc này cũng rất đối, bên phía Karen thì cơn đói cũng làm anh ta
chẳng quan tâm có bị bỏ thuốc hay không, dù sao cũng là vô hại.
Hai người đều không nói lời nào, tập trung ăn uống.
Cuối cùng, Karen ăn no rồi.
Derius một mình ngồi ăn một hồi rồi mới bỏ nĩa xuống.
"Hôm nay, thật sự là vất vả cho cậu rồi." Derius nói.
"Người vất vả chính là ngài, chúng ta vẫn còn tốt." Karen mỉm cười đáp lại,
"Tôi giúp ngài dọn dẹp một chút, ngài hãy sớm đi nghỉ ngơi."
Tám giờ sáng ngày mai, hội nghị lại tiếp tục.
Derius lắc đầu, nói: "Ngày mai sẽ không còn mệt mỏi như vậy."
Karen tiếp tục dọn dẹp bàn ăn, không có dừng lại, càng không có hỏi thêm "Vì
cái gì".
Derius cũng không có nói tiếp cái gì, mà là trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa,
sau khi Karen thu dọn xong, quay về phòng của mình.
Peia và Fanny đã sớm ăn xong, Peia lại một lần lột sạch quần áo, nằm ngủ ở
trên giường.
Fanny ngồi trên ghế sô pha mở miệng nói: "Tranh thủ thời gian mà đi nghỉ ngơi
đi, đợi chút nữa Peia thay ca cho tôi, sáng mai trước lúc ra ngoài lại cùng nhau
tắm rửa."
"A, tốt, đúng rồi, đợi chút nữa cô bảo Peia gọi thêm mấy phần bữa sáng, chúng
ta đóng gói lại đem theo trên người."
"Đương nhiên, ngày mai hai người bọn tôi sẽ mặc áo khoác; đáng chết, đám
người này quả thật đang dùng mạng mà đi đàm phán!"
Karen nằm lên giường, nhắm mắt đi ngủ.
Buổi sáng, Karen bị đánh thức, ngồi lên từ trên giường, chỉ ngủ hơn bốn tiếng,
không ngủ đủ giấc, chỉ có thể ngồi ngủ gật ở trong phòng hội nghị.
Hai người phụ nữ đều mặc áo khoác, Peia là màu đỏ, Fanny là màu đen, trong
quần áo căng phồng lên, chất đầy các loại đồ ăn, cảm giác rất đầy đặn.
"Có cần tôi phải mang thức ăn theo luôn không?" Karen chỉ vào chính mình hỏi.
Peia lắc đầu nói: "Không cần, hai chúng tôi đã mang đồ ăn dư cho ba người
rồi."
Cùng giống như hôm qua, khi thời gian đến, tổ đội của Karen hộ tống Derius
xuống lầu vào phòng hội nghị, sau khi tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, hội
nghị bắt đầu.
Nhưng bầu không khí của hội nghị hôm nay và hôm qua đều hoàn toàn không
giống nhau, đầu tiên, một vị đại biểu đoàn đàm phán của Trật Tự Thần Giáo
đứng dậy cầm trong tay một bức thư được dát vàng mà tuyên đọc:
"Sáu giờ sáng nay theo giờ Wien, trưởng lão Siti đã dẫn Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ
7, tiến đến bên ngoài Không Gian Sứ Giả để xây dựng trận pháp dịch chuyển."
Trong chốc lát, cả hội trường đều yên tĩnh.
Tin tức này mang ý nghĩa rằng Trật Tự Thần Giáo đã đem mũi đao chĩa vào
trước ngực của Pamirez giáo, không, nói cho đúng thì là mũi đao đã đâm vào cơ
thể, ngừng lại ngay trước trái tim của Pamirez giáo.
Về phần các vị trí truyền giáo trong thế tục của Pamirez giáo, cứ điểm, sản
nghiệp, xưởng sản xuất, sớm đã bị lực lượng của Trật Tự tập trung canh giữ, chỉ
đơn giản thiếu một đạo Thần chỉ để ra tay.