"Chúng ta vẫn luôn tín ngưỡng vào trật tự, chúng ta là vì câu nói phía dưới Trật
Tự, tất cả đều bình đẳng mà mê mụi, nhưng kết quả là, Thần Giáo mà chúng ta
trung thành và kính dâng, vậy mà dùng thông cáo thứ nhất, xác định màu tóc
của chúng ta.
Anh có biết tối hôm qua bọn chúng họ đang làm cái gì sao, phía bên ngoài là
người bình thường giết chóc, nhưng trên thực tế, phía sau nhưng lại có bọn họ
điều khiển. Em cảm thấy, em cũng phát hiện, bọn đang làm một cuộc thí
nghiệm, ha ha.
Em có thể bình tĩnh đối mặt với người Maclay giết chóc những người cùng màu
tóc với em, em cho rằng đây chỉ là sự hỗn loạn và mâu thuẫn tạm thời, trong
tương lai, tất cả đều sẽ từ từ hòa trộn lại, đây là mâu thuẫn chủng tộc, cũng là
mâu thuẫn giai cấp, nhất định phải có một quá trình thay đổi, cũng giống như
năm xưa anh đã từng nói với em.
Nhưng dựa vào cái gì, ngay cả thần giáo của chúng ta, cũng muốn tự mình ra
tay phá vỡ tín ngưỡng trong lòng chúng ta?"
Phu nhân Sidra đi vào trong tầng hầm, bà ấy mở đèn, không gian bên trong
cũng không lớn, chỉ có để một chiếc quan tài.
Bà ấy đi đến bên cạnh quan tài, đưa tay vuốt ve nó.
"Anh yêu à, em cảm thấy hai người chúng ta, tựa như là một câu chuyện cười,
em cảm thấy thứ mà chúng ta thờ phụng từ trước cho tới nay, đều là một sự giả
dối.
Thứ mà chúng ta để ý, quý trọng, tin tưởng như vậy, thứ mà chúng ta cho rằng
cũng khiến bọn họ cảm thấy như vậy, trên thực tế, sớm đã bị chính bọn họ, dùng
đế giày giẫm đạp trên mặt đất."
Phu nhân Sidra đưa tay đẩy nắp quan tài ra, lộ ra một bộ xác khô nằm ở bên
trong, đây là chồng của bà ta, nhưng vị trí lồng ngực của thây khô, lại có một
khuôn mặt dữ tợn khắc ở phía trên, đây là thứ mà người Lula thờ phụng, là Tà
Linh bảo vệ bọn họ.
"Anh đã nói, mơ ước lớn nhất trong đời này của anh đó là sau khi chết đi thì có
thể tiến vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, vì Trật Tự, vì Thần Giáo, vì Thần Trật Tự vĩ
đại, tận trung đến sức lực cuối cùng.
Đáng tiếc, anh mất tích, thần giáo cho em câu trả lời chắc chắn là không thể tìm
được thi thể của anh.
Em tìm được, vì tìm anh, em đã tốn thời gian nửa năm, cuối cùng tìm đến anh,
nhưng anh, đã dùng tính mạng của mình, phong ấn tên Tà Linh này.
Tình huống lúc đó chắc chắn là vô cùng nguy cấp, để anh phải dùng loại
phương pháp này để cùng Tà Linh kia chôn vùi cùng nhau.
Nhưng sự nỗ lực của anh, có đáng giá sao?
Em đã lén lút đào tầng hầm này, cẩn thận từng ly từng tí cất giữ anh ở nơi này,
em nghĩ, nơi này chắc hẳn sẽ kết cục cuối cùng của hai chúng ta, bây giờ, em
cảm thấy em đã sai rồi."
Phu nhân Sidra nhẹ nhàng đổ nửa ly rượu nho vào bên trong quan tài, bà ta xoa
xoa nước mắt, vừa cười nói: "Em vừa nhìn thấy Karen. Silva, là người lúc trước
em đề cập đến khi đọc báo cho anh nghe, đó là một người trẻ tuổi vô cùng ưu
tú; em còn nói qua với anh, người trẻ tuổi này dáng vẻ rất dễ nhìn, lúc nghe thấy
em nói câu này anh có tức giận không?
Thế nhưng mà người ta thật sự rất đẹp trên, so sánh với anh thì đẹp trai hơn rất
nhiều.
Nếu như không phải có tuổi tác chênh lệch, nếu như lúc trước em gặp cậu ta
trước khi gặp được anh, có lẽ em thật sự sẽ thấy anh chướng mắt đấy.
Lúc mới vừa trông thấy cậu ta ở trước cửa, em còn giật nảy mình, còn cho rằng
cậu ta được cố ý phái tới để giám sát em, ai biết cậu ta vậy mà thật sự chỉ là
trùng hợp đi ngang qua, mà lại cũng vừa lúc quen biết với người môi giới nhà
đất kia.
Bảo sao,
Lúc này mới vừa một bữa tối trôi qua, chính em cũng mới vừa điều chỉnh tốt
tâm trạng, phía trên sao có thể phản ứng nhanh như vậy chứ."
Phu nhân Sidra nhìn xem chồng mình đang nằm trong quan tài, bà ta duỗi tay
ra, nhẹ khẽ vuốt vuốt gương mặt khô quắc: "Anh ngốc thật, thật đấy."
Sau khi giữ cái tư thế này khoảng chừng mười lăm phút đồng hồ, phu nhân
Sidra hít sâu một hơi, lui về sau nửa bước, đem bàn tay của mình, đặt ở phía
trên thi thể, trầm giọng nói:
"Trật Tự Thức Tỉnh!"
Xác khô trong quan tài từ từ mở mắt ra, hai tay của ông ấy, từ từ đặt lên trên hai
bên thành quan tài, ông ta ngồi dậy, nhìn xem người phụ nữ trước mặt, dùng
một giọng nói cực kì khàn khàn mà mở miệng nói:
"Em à, anh vốn rằng sau khi mình chết đi, em sẽ trở nên càng ngày càng tiều
tụy, thế nhưng mà vì sao bây giờ em lại mập lên đến như vậy?"
Phu nhân Sidra xoa xoa mặt mình, mắng: "Anh chết rồi chả nhẽ cũng không cho
người khác ăn cơm sao?"
"Ha ha, anh cũng không phải có ý này, anh là..."
Xác khô bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, ông ta cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay của
mình, sau đó lại nhìn về phía trước ngực mình, sự mơ hồ khi vừa được thức tỉnh
và cảm xúc vui mừng khi nhìn thấy vợ mình từ từ bình tĩnh lại, sau đó lập tức ý
thức được sự nghiêm trọng của vấn đề:
"Nơi này là nơi nào, những thần quan khác đâu?"
"Nơi này là nhà chúng ta, anh đang ở trong nhà của chúng ta, chỉ có hai chúng
ta ở đây thôi."
"Những thần quan khác đâu, những thần quan khác trong giáo đâu!"
"Không có những thần quan khác, chỉ có hai người chúng ta."
"Không có những thần quan khác ở đây thì sao em thể thức tỉnh anh, lúc cái thể
xác này thức tỉnh thì con Tà Linh được anh phong ấn trong cơ thể của mình
cũng sẽ thức tỉnh theo!"
"Em biết."
"Em biết?" Xác khô lập tức thúc giục nói, "Nhanh kêu gọi Đòn Roi Kỷ Luật,
gọi khẩn cấp lên cho cao ốc giáo vụ, nhanh chóng báo cáo cho đại khu, yêu cầu
tiếp viện toàn phương diện, tuyệt đối không thể để cho con Tà Linh này rời khỏi
cơ thể của anh!"
Phu nhân Sidra lắc đầu, giật ra phần áo trước ngực của mình, hoàn toàn lộ ra
nửa người trên của mình, sau đó dùng móng tay rạch ra một cái rãnh máu ở giữa
ngực mình.
Bà ta mở miệng nói: "Ngài Tà Linh, ngài có muốn thay đổi một cơ thể mới đề
tiếp tục chờ đợi hay không?"
Từng luồng từng luồng khói đen, tràn ra từ trên xác khô, chủ động bay về phía
phu nhân Sidra.
Xác khô kinh ngạc mà nhìn vợ của mình, không dám tin nói: "Ngươi, phản bội
Thần Giáo!"
"Không phải, là Thần Giáo phản bội ta."