đập cửa sổ xe. Tài xế lập tức kéo cửa kính xe xuống. Bọn họ đem bó đuốc xích
lại gần, Karen phát hiện bọn họ là đang nhìn tóc của mình, sau khi nhìn thấy
mái tóc vàng của mình, bọn họ lại lộ ra tiếng cười "Ha ha ha", sau đó hô to:
"Heo tím xuống địa ngục!"
Lái xe vừa nhấn còi xe một vừa nhích người ra ngoài cửa sổ xe mà la to theo:
"Heo tím xuống Địa ngục!"
Từ trong ánh mắt của bọn họ, Karen nhìn thấy sự cuồng nhiệt, điên cuồng tự
cho là đúng. Đợi đến sau khi xe taxi chạy ra khỏi đám người này, tài xế lấy ra
một cái chén vừa uống nước vừa dùng giọng nói hơi khàn khàn của mình mà
nói với Karen:
"Thưa ngài, những con heo tím kia xuống Địa ngục thật đáng đời, ta nghe nói
hàng năm lúc lén nhập cư vào đây có rất nhiều người chết ở trên biển, cứ như
vậy, mà bọn chúng hàng năm còn có nhiều người đến đây như vậy! Mà lại, bọn
chúng ở lại Wien, con sinh sản hơn cả heo! Tôi thề là khi tôi còn bé cũng không
nhìn thấy nhiều tóc tím như vậy ở trên đường. Bọn chúng cướp đi công việc của
chúng tôi, cướp đi nhà chúng tôi ở, cướp đi lương thực của chúng tôi, cướp đi
không khí của chúng tôi, bọn chúng là một đám heo cần phải bị ném vào trong
lò mổ! Thưa ngài, ngài cảm thấy thế nào?"
"Điều mà ta biết đó là quê hương của rất nhiều người trong số họ đã bị đế quốc
Wien biến thành thuộc địa."
"Đó cũng là việc nên làm, bọn chúng ngu dốt lạc hậu như vậy, đế quốc chúng ta
là đang mang đến nền văn minh cho bọn chúng!"
"Vậy bây giờ bọn họ đến được Wien, trực tiếp cảm nhận nền văn minh ở
khoảng cách gần hơn, lại có lỗi gì đâu?"
"Không, không đúng, bọn chúng chính là loại người cấp thấp, vùng đất sạch sẽ
như Wien không thể để bọn chúng đặt chân lên, bọn chúng sẽ làm ô nhiễm nơi
này!"
"Ngoại trừ dân nhập cư phi pháp ra, còn có không ít người thông qua con đường
chính quy của pháp luật để có được quốc tịch của Wien."
"Cũng đều là heo, cùng một giống heo, trông thấy bọn chúng thì tôi đã cảm thấy
buồn nôn, những tên nhập tịch hợp pháp kia càng làm tôi thấy phản cảm, bởi vì
bọn chúng muốn càng nhiều, nhưng bọn chúng có xứng sao, bọn chúng nên
cùng đám đồng loại của mình ở trong chuồng heo mà chờ đớp phân!"
Karen cũng lười mà đáp lại hắn.
Nhưng khi chạy qua một khu quảng trường, lại xuất hiện ánh lửa, ở giữa đường
lớn, có ba đống lửa, một đoàn Tín Đồ Thánh Hỏa số lượng càng lớn đang vây
quanh ba đống lửa lớn này mà khiêu vũ ca hát.
"Thưa ngài, có lẽ chúng ta phải đi đường vòng." Lái xe nói.
"Được rồi."
Sau khi vòng qua đường khác, tới càng lúc càng gần khu dân cư Lam Kiều, số
lượng Tín Đồ Thành Hỏa ở trên đường càng lúc càng nhiều, trong không khí,
cũng dần dần tràn ngập một cảm giác nóng nảy và bất an. Đợi đến khi tiến vào
khu dân cư Lam Kiều, Karen phát hiện ở đây càng lúc càng nhiều Tín Đồ Thánh
Hỏa tập trung lại đây. Ở gần khu dân cư Lam Kiều tập trung khá nhiều các nhà
máy và xí nghiệp, nơi cư trú của rất nhiều người làm thuê, ở chỗ này, những khu
nhà tạm gần như là cảnh tượng quen thuộc ở nơi này, cũng bởi vậy mà số lượng
cư dân phi pháp tóc tím sống ở đây cũng càng nhiều, bởi vì những nơi bọn họ
có thể tìm việc làm ở Wien cũng không nhiều, phần lớn đều là làm lao động tay
chân đổ mồ hôi ở các nhà máy nơi này.
Lúc trước thuật pháp quan Zich chính là thông qua cha của John xây dựng
xưởng may, tuyển chọn những cô gái trẻ tuổi là dân nhập cư bất hợp pháp vào
để hiến tế.
"Tại sao ta cảm giác đêm nay sắp xảy ra chuyện lớn gì đó."
Tiếng nói của tên tài xế có chút run rẩy, không phải lo lắng, mà là hưng phấn.
Rốt cục, tài xế dừng xe ở trước cửa Nhà Tang Lễ.
"Tổng cộng 28 Rael, thưa ngài."
Karen đưa tới 30 Rael.
"Cảm ơn ngài."
"Thối tiền lẻ."
"A..."
Tài xế lục túi tìm hai đồng tiền xu, Karen xuống xe. Ven đường, còn có một
đám Tín Đồ Thánh Hỏa giơ bó đuốc đang tiến lên. Karen đi vào trong Nhà Tang
Lễ, ở ngoài cửa có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Pieck rất vang. Khi đi
xuống nhà sau, trông thấy Alfred đang cầm một tách cà phê bước ra từ trong
nhà bếp.
"Thiếu gia ngài trở về rồi sao, có cần tôi chuẩn bị bữa ăn khuya cho ngài
không?"
"Để Healy chuẩn bị cho ta một tô mì."
"Thiếu gia, Healy hôm nay xin về nhà thăm cha mẹ và em trai, nói đêm nay
không có quay trở lại đây."
"Cô ta trở về rồi sao?"
"Đúng thế."
"Nhà cô ta ở chỗ nào?"
"Cũng không xa lắm, ngay bên cạnh khu dân cư của chúng ta, Cụm Nhà Xám ở
khu dân cư Bạch Dương bên cạnh, Healy giúp người nhà của cô ấy và họ hàng
đến nương nhờ thuê ba căn phòng. Nơi đó là nơi ở hợp pháp của dân nhập cư,
đều là dân nhập cư có công việc mới được ở nơi này, điều kiện ở nơi này tốt
hơn khu ổ chuột khá nhiều, nhưng, cũng không phải là rất sạch sẽ."
"Anh đến đón cô ta trở về, cứ nói thiếu gia muốn ăn bữa ăn khuya mà không có
ai làm, đây là trách nhiệm của hầu gái."
"Vâng, thiếu gia." Alfred để tách cà phê xuống chén cầm lấy chìa khóa xe rồi ra
khỏi cửa.
Karen thì đi vào phòng sách của mình, không biết vì cái gì, từ lúc xuống taxi
vào nhà cho đến bây giờ, trong lòng của anh vẫn luôn cảm thấy có chút phiền
muộn.
"Ngài Karen, ngài cần chuẩn bị bữa ăn khuya sao?"
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của phu nhân Lake.
"Không cần, cảm ơn phu nhân."
"Vậy ta giúp ngài lấy một ly nước đá nhé?"
"Được rồi, cảm ơn phu nhân."
"Đinh linh linh, đinh linh linh..." Điện thoại trên bàn đọc sách vào lúc này vang
lên, Karen cầm điện thoại lên.
" Alo, Karen."
"Đội trưởng, ngài còn chưa nghỉ ngơi à?"
"Gọi trung đội trưởng đi, hôm nay Gendi đã sớm đổi cách gọi rồi đó, tên nhóc
cậu cũng bởi vì ta không có chở cậu về nên không thèm đổi cách xưng hô luôn
à!"
"Không có, có đôi khi gọi quen rồi nên cũng quên sửa lại, ngài trung đội trưởng,
có việc gì xảy ra sao?"
"Phía trên vừa ra thông báo khẩn cấp, yêu cầu truyền xuống các cấp, ta bây giờ
thông báo xuống cho cậu biết."
"Được rồi, thông báo khẩn gì vậy?"
"Đêm nay tất cả thần quan Trật Tự, không được can thiệp vào quá trình phát
triển bình thường của xã hội."