Thủ lóe lên, bỗng nhiên rung động để rồi khóe miệng càng hiện ra một nụ cười.
Hắn bị lừa, bị em trai của mình lừa gạt.
Em trai của hắn trước đó hoàn toàn không được Thần Trật Tự cường hóa, hắn
lừa gạt mình từ bỏ chống cự, ngầm thừa nhận kết cục tất nhiên đó là cùng chết
chung với nhau.
Hidamor mở mắt ra, Ánh sáng Trật Tự chiếu xuống trong lĩnh vực Thần Quốc
lập tức tiêu tán.
Nhưng hắn lại lập tức bắt đầu cầu nguyện lại từ đầu:
"Chủ vĩ đại, xin ban cho ta sức mạnh."
Ánh sáng Trật Tự thật sự chiếu xuống từ phía ngoài kỷ nguyên, lần này, Kỵ Sĩ
Ảo Ảnh thật sự đã được cường hóa.
Nửa phần cơ thể trên vốn bị tách rời mà sắp chết đi được củng cố lại, đồng thời
phá vỡ không gian trước mặt, sau đó xuất hiện ở trên quan tài đá. Tiranus yêu
cầu hắn kéo anh trai của mình chết cùng thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ,
nhưng Kỵ Sĩ Ảo Ảnh cũng không muốn chỉ giữ được vốn, là Thần ám sát mạnh
nhất trong hệ Trật Tự, hắn có yêu cầu cao hơn đối với bản thân mình.
Phá vỡ làn sương không gian, xuyên thấu qua sự ngăn cản của quan tài đá, nửa
phần thân trên của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh đã đến trước mặt Thần Varax.
Thần Varax mở mắt ra, vào khoảnh khắc này thì trong mắt của vị Chủ Thần
hùng mạnh đã từng lập chí phong ấn tất cả tội ác thế gian xuất hiện sự bối rối.
Hắn đang hối hận, hối hận trước đó mình không nên nhịn không được mà muốn
ra tay, cũng hối hận vì sao đã ra tay rồi mà còn tiếp tục ẩn núp, còn không bằng
ngay từ đầu trực tiếp gia nhập chiến cuộc. Chỉ là hiện tại cũng đã không còn
kịp, Kỵ Sĩ Ảo Ảnh không cho Thần Varax một chút sự may mắn nào, nửa phần
người trên hòa tan rồi hóa thành một lưỡi đao sắc bén nhất thế gian.
Một nhát đao này xuyên thấu qua từng lớp thế giới được tạo ra từ hình chiếu
của các đồng xu Varax, cuối cùng, đâm vào cơ thể của Thần Varax.
Đây là sự uy hiếp của một sát thủ, sự đáng sợ nhất của một vị sát thủ là khi
không còn muốn sống để rời đi mà là muốn một đổi một.
Quan tài đá bắt đầu vụn vỡ, ảo ảnh của những đồng xu rơi vãi, máu nhuộm đỏ
vết nứt không gian.
Thần Varax phát ra tiếng gầm thét tuyệt vọng, hắn không muốn kết thúc, nhưng
lại không thể không đối mặt với hiện thực, hắn bắt đầu đưa ra truyền thừa của
mình.
Trong Không Gian Phong Ấn, trên đồng xu Varax đang được chữa trị phát ra
ánh sáng mãnh liệt, Loya ngủ say bắt đầu từ một cô bé mà dần dần lớn lên.
Trong lĩnh vực Thần Quốc, Hidamor đưa tay nhẹ đẩy chóp mũi Philomena.
Hắn cảm thấy cô gái này là người được trời sinh thích hợp để kế thừa quy tắc
sát thủ, nếu như ở trong kỷ nguyên trước thì hắn đồng ý tốn thời gian tự mình
dạy bảo cho cô.
Đáng tiếc, đây là sự bắt đầu và đồng thời cũng là hồi kết.
Không có gì không nỡ, không có tiếc nuối, càng không có sự đau thương.
"Nhớ kỹ, quy tắc của sát thủ có một điều: Trước khi chết phải kéo thêm một
người chết cùng."
Philomena: "Là dòng nào chương nào của quyển nào?"
"Không biết."
Hidamor nhẹ gật đầu: "Rất có lý."
Sau đó, Hidamor cười, bởi vì bỗng nhiên hắn nghĩ đến năm đó khi chủ đang nói
chuyện luôn luôn có thói quen tùy ý bỏ thêm điều thứ mấy dòng thứ mấy vào
phần tiền tố, sau đó Tiranus sẽ lại lập tức đi "Chỉnh sửa" Ánh Sáng Trật Tự, để
câu nói của chủ chính xác tuyệt đối.
Lúc đầu Ánh Sáng Trật Tự bị sửa đổi nhiều lần có một nguyên nhân rất lớn là
xuất phát từ việc này.
Kỵ Sĩ Ảo Ảnh dùng phần sức lực cuối cùng của mình đẩy ý thức của Philomena
trở về cơ thể.
Trước khi chết, Hidamor trục xuất Thần cách của mình.
Đầu của Thần Sát Thủ cũng đang đưa truyền thừa của mình đi, truyền thừa
không có hướng về phía Công hội Sát Thủ thần bí mà bây giờ vẫn còn đang tồn
tại, mà là rơi vào trên người Philomena.
Thần Sát Thủ: "Thật ra lúc đầu ta vẫn luôn đợi ngươi ra tay với ta.”
Hidamor: "Ngươi có bệnh…”
Lúc quần đảo Wien bắt đầu rung chuyển, Cánh Cổng Trật Tự bắt đầu hiện ra
khắp nơi, từng cái bia mộ bị dịch chuyển đến các vị trí tương ứng để chấn nhiếp
và đề phòng những vị Thần ẩn nấp từ kỷ nguyên trước xuất hiện.
Chỉ có điều là lần này tất cả mọi người đều rất ngoan, ngay cả Địa Huyệt xuất
hiện bạo động lần trước cũng vô cùng yên ắng.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhận ra rằng khoảng cách đến lúc vị kia giáng lâm
đã rất gần. Chỉ sau khi vị kia giáng lâm rồi ngã xuống thì mới là dấu hiệu cho
kỷ nguyên này thật sự kết thúc, còn về phần trước khi hắn ta giáng lâm thì Thần
giới còn phải trả giá bao nhiêu để trở về thì đây cũng không phải là điều mà bọn
hắn có thể tính toán rõ ràng, bọn hắn chỉ có thể cố hết sức để phòng ngừa bản
thân trở thành một phần của cái giá phải trả.
Từ thời khắc ở Vườn Sinh Mệnh kia trở đi, Chủ Thần không ngừng ngã xuống,
mặc dù đưa ra truyền thừa nhưng Thần tính lan tràn khắp nơi sau khi bọn hắn
chết đi cũng như “cơn mưa sau hồi hạn hán” của thế giới này.
Trên di tích cổ xưa, bóng dáng của Thần linh nhặt xác như ẩn như hiện;
Sâu trong Nơi chôn cất của Thần, những tồn tại cổ xưa bị trấn áp dần dần ngẩng
đầu;
Ở những nơi còn lại đều xuất hiện dị tượng không muốn để người khác biết, có
chút ít thuộc về Thần thoại từng được ghi chép lại từ nhiều kỷ nguyên trước, có
chút ít thì đã sớm biến mất trong bất cứ ghi chép nào còn sót lại.
Trong tầng phong ấn sâu nhất của Không Gian Phong Ấn, trên tế đàn giam cầm
Thần khí Ngọn Giáo Vĩnh Hằng, khí linh Michios ngẩng đầu:
"Tân Thần" ngã xuống tạo ra nguồn dinh dưỡng cho Bá chủ của kỷ nguyên cũ
trở về;
Trật Tự, ngươi vốn là kẻ thắng lợi cuối cùng nhất của kỷ nguyên trước, nhưng
lần này ngươi phải đối mặt với Thần linh đã từng xuất hiện trong lịch sử trở về."
...
Phía trên tòa cung điện đã tàn tạ nơi vùng đất cực hàn có một cột ánh sáng chiếu
thẳng đứng xuống. Trong chốc lát, sông băng bắt đầu tan rã, khung cảnh tĩnh
mịch dần dần biến mất, băng tuyết trắng xóa bao phủ phía trên bắt đầu để lộ mặt
đất xanh tươi bên dưới. Các thần quan Trật Tự ở trạm quan sát lập tức báo cáo
tình huống nơi này. Trên ngai vàng của Vĩnh Hằng truyền đến giọng nói uy
nghiêm của Thần Vĩnh Hằng:
["Trật Tự, ta đã sắp không đợi được nữa rồi."]