"Cô biết đấy, có một số thời điểm thì việc càng khiến người ta vui mừng sẽ càng
khiến họ khó biểu đạt cảm xúc của mình, cũng rất dễ dàng xuất hiện biểu cảm
lạnh nhạt và bình tĩnh, cô có thể hiểu được mà, đúng không?"
"Không thể." Ophelia lắc đầu rất dứt khoát, "Karen, từ giờ trở đi, đến lúc tôi đi
Wien, tôi sẽ rất tôn trọng anh, nhưng cũng xin anh hãy thỏa mãn những yêu cầu
mà tôi đưa ra."
"Không thể bá đạo như vậy chứ, thân phận của cô rất tôn quý đấy."
"Anh không nghe lời tôi, tôi sẽ đánh anh, dù sao thì anh cũng không đánh lại
tôi, tôi đã nghĩ thông suốt, lần thứ nhất thích một người trong đời, tại sao tôi
muốn để cho mình chịu thiệt thòi? Tôi không nguyện ý."
Bây giờ thì cô cũng không chắc chắn sẽ đánh bại được tôi đâu...
Chỉ tiếc rằng, gần đây mình cùng với Ophelia hai lần liên thủ đối phó với đội
trưởng, cô ấy cũng rõ ràng thực lực của mình, nếu để cho cô ấy chợt phát hiện
thực lực của mình tăng bất chợt, nhất là hiệu quả của Lưỡi Đao Ám Nguyệt
được tăng lên quá bất thường thì chắc chắn cũng không thể nào giải thích được.
Nhưng chờ đến lúc về Wien, nếu cô ấy lại muốn dùng vũ lực để ép buộc người
khác thì có thể đánh một trận, bởi vì sau khi về Wien lĩnh ngộ sức mạnh Ám
Nguyệt, nắm giữ sức mạnh thông thạo hơn.
"Đi tản bộ."
"Được rồi."
"Karen, vừa nãy có phải tôi rất ngang tàng hay không."
"Không, cô rất đáng yêu."
"Lúc giữa trưa đội trưởng của anh đã nói với tôi, nếu như anh có thiện cảm với
tôi, cho dù tôi có tỏ ra ngang tàng hơn nữa ở trước mặt anh, anh đều sẽ cảm thấy
tôi đáng yêu."
Karen: "..."
"Đội trưởng đối với anh rất tốt, thật sự rất tốt, tôi có thể nhìn ra được."
"Hôm nay đội trưởng của tôi cũng giống như trưởng lão Zimar vậy, trước lúc
đến đảo Ám Nguyệt đã tham gia một nhiệm vụ, gặp chuyện ngoài ý muốn nên
đầu óc bị tổn thương một chút."
"Nếu vậy thì thật đáng thương."
"Cũng không đâu."
"Nếu như cô cho cậu ta biết những lời mà tôi đã nói với cô thì cậu ta trong tình
thế cấp bách sẽ vu tội cho tôi rằng đầu óc tôi có vấn để để làm dịu bớt sự xấu
hổ."
"Được rồi, đội trưởng còn nói cái gì nữa không?"
"Hắn ta cũng đã từng có một vị tiểu thư tên là Iria dùng rất nhiều phương pháp
theo đuổi hắn, khiến hắn phải chấp nhận, trước lúc đó thì hắn vốn chưa bao giờ
nghĩ rằng mình sẽ yêu một ai đó.
Tôi có thể nhìn ra được lúc đội trưởng của anh nhắc đến tên của tiểu thư Irina,
trong ánh mắt đều toàn là sự cưng chiều.
Bọn họ bây giờ chắc là đang sống cùng nhau rất hạnh phúc phải không?"
"Ừm, đúng thế."
...
"Cảm giác như thế nào?" Tộc trưởng Wiener dựa người vào trên ghế hỏi.
Trưởng lão Zimar: "Là một người rất trầm ổn."
Trưởng lão Roman sờ lên tóc của mình, nói: "Lúc đối mặt với chúng ta, cậu ta
quá bình tĩnh và tự nhiên, dựa theo ban đầu Ophelia đã đưa tin tức liên quan đến
cậu ta, cậu ta không làm được như vậy, cho nên, lúc trước cậu ta chắc hẳn đã
che giấu vài việc, nhưng cậu ta có vẻ cũng không lo lắng chúng ta sẽ đi điều tra,
hoặc là, chắc chắn rằng chúng ta sẽ không điều tra ra được."
Trưởng lão Zimar: "Đây gọi là có chủ kiến, có thể giải quyết được tình huống,
ta thích giày của cậu ta."
Trưởng lão Roman cười nói: "Nhưng tình huống thay đổi quá nhanh, Trật Tự
Thần Giáo đã lập tức vươn tay đến trái tim của chúng ta, hạm đội ngoài biển
cũng đã bị lấy đi quyền chỉ huy, Ophelia của chúng ta phải đến Trật Tự Thần
Giáo để học tập, tác dụng của cậu ta có lẽ đã không còn quan trọng như lúc
trước."
Trưởng lão Zimar phản bác: "Không thể nhìn việc này như vậy, Ophelia là
Ophelia, Karen là Karen, địa vị của bọn họ ở Luân Hồi Thần Giáo là không
giống nhau."
Trưởng lão Roman nói: "Zimar, đợi chút nữa vẫn nên mời bác sĩ đến xem xét
đầu óc của ông đi, ta cảm thấy vết thương của ông vẫn chưa hồi phục đâu."
"Cái mông của ông mới có vấn đề."
Roman: "..."
Tộc trưởng Wiener mở miệng nói: "Trưởng lão Zimar cũng nói đúng, chúng ta
không có khả năng từ bỏ Karen, coi như không nghĩ đến tình hình bây giờ, cũng
phải suy nghĩ vì tương lai, Tafman cũng rất xem trọng cậu ta, cảm thấy cậu ta
không bình thường."
Trưởng lão Roman gật nhẹ đầu, nói: "Được rồi, vậy thì cứ làm theo ý của tộc
trưởng, ta cũng không có ý kiến."
Trưởng lão Zimar mở miệng nói: "Ta cũng không có nho."
Chờ đến khi hai vị trưởng lão rời đi, tộc trưởng Wiener đi tới phòng khách,
Tafman vẫn đang ngồi ở chỗ đó uống trà.
"Cậu nên ra gặp Karen một chút." Tộc trưởng Wiener nói với em trai của mình.
"Không muốn gặp." Tafman cười cười, "Tôi càng dễ cảm thấy ghen ghét hơn
nếu so với người cha ruột như anh đấy."
"Trưởng lão của hai phe trong Hội Trưởng Lão cũng đã đồng ý phương án của
ta."
"Bọn họ biết ít thứ hơn với chúng ta, nếu như biết được tin tức, bọn họ sẽ càng
ủng hộ và giúp đỡ Karen hơn chúng ta."
"Đúng vậy, ai, có lẽ cũng bởi như thế, hôm nay ta đối mặt với Karen, thế mà
cảm thấy áp lực, rõ ràng đêm nay người gặp trưởng bối là Karen, tại sao ta lại
cảm thấy có chút đảo ngược."
"Ophelia đến Trật Tự Thần Giáo, tương đương với việc triệt để quyết định
người được chọn cho vị trí tộc trưởng, xác định vị trí của người thừa kế, vị trí
của anh cũng đã hoàn toàn vững chắc.
Lại thêm việc quyền chỉ huy hạm đội phải giao lại cho Trật Tự Thần Giáo, tôi
cảm giác sẽ sớm gỡ bỏ được cái gánh nặng này khỏi người mình."
"Cậu có thể không cần đi không?"
"Ừm, không đi thì không được."
"Chuyện này quá đột ngột, Tafman."
"Tôi đã trải qua một lần thanh tẩy, anh nên cảm thấy vui mừng cho tôi."
"Vui mừng vì em trai của ta sẽ đi làm tàn dư Ánh Sáng sao?"
"Sau khi rời đảo, tôi sẽ che giấu thân phận của mình, tôi sẽ là một người hoàn
toàn mới, sẽ không gây ra phiền phức gì cho Đảo Ám Nguyệt."
"Cậu cũng biết rằng ý của ta cũng không phải như vậy, ta không quen nếu thiếu
mất cậu, cho dù những năm nay cậu vẫn luôn bôn ba trên biển mà không phải ở
trên đảo, nhưng ta có thể cảm giác được, em trai của ta vẫn ở bên cạnh để trợ
giúp mình."
"Anh, sau này tôi phải sống cho bản thân mình."
"Được rồi, ta tôn trọng quyết định của cậu."
...
Thành phố York.
Nhà Tang Lễ Pavaro, trong phòng ngủ chính.
Kevin đang nằm ngủ ở trên thảm cảm nhận được mình trong giấc mộng, trong
mộng có một tên điên đang nằm trong quan tài đá mà không mình gào thét chửi
rủa mình.
"Ranedal, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành, ta nguyền rủa ngươi chết
không yên lành!"
"Bốp!"
Ranedal dùng vuốt chó vỗ lên mặt mình một cái.
Pall đang nằm đọc một quyển tiểu thuyết tình yêu trên giường nghiêng đầu qua,
nhìn về phía Kevin đang nằm ở trên thảm, hỏi:
"Sao thế?"
"Gâu."
"A, bị con muỗi cắn à."