đâu, nhưng còn cầm cái thùng kia.
Richard nhìn thấy Philomena đứng ở đằng xa, Philomena thì nhìn chằm chằm
vào cái thùng trong tay Richard....
"Ta còn đang định đi qua để gọi cô dậy ăn cơm, để cô ăn cơm rồi ngủ tiếp."
Phía ngoài lều, Richard kéo cái rèm, che phủ ánh mắt bốn phía.
Đây vốn là văn phòng phụ thuộc mà cậu ta và Dinah dùng chung, để tiện cho
Quân đoàn trưởng gọi đến bất cứ lúc nào.
Bây giờ Dinah đến tổ thông tin, nơi này chỉ còn lại Richard dùng.
Điều kiện bên trong cực kỳ đơn sơ, dù sao chỉ khu để chờ, lúc ngủ thì về trong
lều riêng của mình.
Richard lấy ra một cái muôi gỗ lớn và một đôi đũa đưa cho Philomena,
Philomena nhận lấy, sau đó ngồi ở trước thùng cơm.
Trong thùng là cơm pilaf*, Richard tự mình nấu, bỏ thêm rất nhiều rau củ và
thịt, rất thơm.
Philomena bắt đầu ăn.
* Pilaf là một món ăn với gạo được nấu chín trong nước luộc thịt. Tùy thuộc
vào các món ăn địa phương, nó cũng có thịt và rau.
Richard cẩn thận từng li từng tí mà lấy một cái bình, mở ra, lúc này bên trong
toả ra hương vị ẩm và mốc meo, mà cái này, cũng là sự đặc thù của tương Wien.
Sau khi đổ một chút vào thùng cơm, Richard đậy kín cái nắp, đi ra bên ngoài,
đốt một cây nến hương.
"Ăn đi, cũng không thể để Karen ngửi thấy."
Philomena là người bản địa Wien, quen thuộc với tương Wien, chỉ có điều bởi
vì Karen không thích tương Wien, cho nên trên phần ăn của anh và những người
bên cạnh, sẽ không xuất hiện cái thứ này.
Mặc dù Karen chưa hề đưa ra mệnh lệnh cấm đoán rõ ràng, nhưng sở thích của
người phía trên tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến người phía dưới, ngay cả Người
Cầm Roi đều phải học theo Đại tế tự mà đọc tiểu thuyết hút xì gà.
Philomena ăn phần cơm có rưới tương Wien này, cô cũng không phải là ăn như
hổ đói, trái lại, dáng vẻ của cô khi ăn cũng không quá tệ.
Chỉ có điều tốc độ nhai nuốt của Philomena rất nhanh, mà lại ăn rất lâu, không
ngừng nghỉ.
Thường thường khi những người khác đã ăn xong phần cơm, thì cô mới vừa lót
dạ.
Sau khi ăn một hồi, Philomena nhìn về phía Richard.
Richard vội vàng nói: "Ta đã ăn rồi, ha ha, lúc nấu ăn rồi, đây đều là phần của
cô."
"Tương."
"A, được.”
Richard lần nữa cần thận từng li từng tí mở ra cái kia bình, đổ một lượng lớn
tương vào.
Philomena cúi đầu xuống, tiếp tục ăn.
Richard đứng dậy, đi vào trong góc, mở tủ nhỏ ra, ở trong có một cái nồi hầm,
dưới đáy nồi có nhiên liệu đang toả nhiệt, không phải than củi mà cũng không
phải hỏa linh thạch, mà là vỏ đạn của Pháo Ma Tinh mà đội pháo binh vứt bỏ,
nhiệt lượng còn sót lại bên trong còn có thể toả ra thật lâu, cho nên trong quân
đoàn không ít người đều sẽ đến đội pháo binh để lấy cái này, để tiện cho việc tự
nấu ăn.
Trong nồi đang hầm xương sườn, nhưng không phải xương heo, mà là của yêu
thú bị giết chết của quân địch, yêu thú của bên mình chết sẽ được tôn trọng mà
mai táng, nhưng bên phía quân địch thì tự nhiên là mọi người chia thịt để ăn.
Có vài loại yêu thú hương vị rất ngon, có chút yêu thú chất thịt rất tệ, nhưng dù
thế nào thì đây cũng là nguyên liệu nấu ăn mà ngày bình thường chỉ có thể dùng
phiếu điểm mới có thể mua được.
"Nào, nếm thử mặn nhạt xem."
Philomena uống một ngụm, nói: "Kém xa so với do Quân đoàn trưởng hầm."
"Đây là chuyện đương nhiên, bà nội ta cũng đi theo Karen học cách nấu
nướng."
"Nhưng cũng có thể uống."
"Ha ha, vậy là tốt rồi."
Philomena tiếp tục ăn cơm, ăn một lúc, cô để đũa và thìa xuống, bắt đầu tập
trung ăn canh, sau khi ăn xong, cô nói:
"Cũng ngon."
"Ừm, cảm ơn."
Sau khi uống canh xong, cô bắt đầu tiếp tục ăn cơm, một cái thùng cơm này, để
ăn xong quả thật cần một chút thời gian.
Lúc này, Karen đi ra từ trong lều chỉ huy, trông thấy bên sát vách dùng rèm che
kín, hơn nữa còn có mùi nến thơm, anh có chút tò mò mà mở rèm ra, lúc này đã
nhìn thấy một nam một nữ ngồi ở bên trong.
Philomena nhanh chóng dùng cái thìa, che phần tương trong thùng cơm lại.
Richard thì đứng người lên, cười với Karen.
"Ăn cơm cho ngon."
Sau khi Karen nói câu này, thì đi ra ngoài, trong lòng cảm khái: nếu như cuối
cùng Richard và Philomena thật có thể thành đôi, quả thật rất giống với ngài
Deron và bà ngoại.
Đàn ông nhà Guman theo đuổi phụ nữ giống như đều sẽ dùng phương thức cho
ăn, truyền thừa của gia tộc này hẳn không phải là khối Rubic Thuật Khoá, mà là
thông qua loại phương thức để cải thiện gen nhà mình.
Karen đứng trên khoảnh đất trống phía trước, nhìn khắp bốn phía.
Doanh trại bên phía này đã được dọn đi hơn phân nửa, mọi người đang chuẩn bị
xây dựng doanh trại mới ở hẻm núi.
Một bóng đen to lớn che phủ, Karen ngẩng đầu trông thấy phía trên doanh trại,
Connor hóa thân thành Cốt Long đang bay lượn trên trời, nếu như thị lực đủ tốt
mà nói, có thể trông thấy tại trên đầu Cốt Long có một cái chấm đen nho nhỏ,
đó là Pall.
Trên người mèo đen buộc một tấm áo choàng màu đen và đỏ, trên đầu mang
theo một cái mũ trùm đầu màu đỏ, ừm, đây gọi là cái gì, Kỵ Sĩ Long Miêu?
Connor rất vui vẻ mà không ngừng xoay người lật nghiêng, Pall thì vẫn luôn
ngồi vững vàng ở phía trên.
Người nuôi chó đều biết sẽ mệt mỏi như thế nào, đến thời gian nhất định phải
dẫn chúng nó ra ngoài đi tản bộ, Pall không chỉ phải dắt chó, còn phải dắt rồng
đi dạo.
Bức tranh động trên bầu trời lúc này để tâm trạng của Karen được thư giãn, ngỡ
như bây giờ mình không phải ở trên chiến trường, mà là đứng trên thảm cỏ xanh
tươi của trang viên Ellen.
Thế nhưng mà không đánh xong trận chiến này, là không thể quay về.
Trong đầu lại hiện ra lời tự nhủ khi trước của Neo, cái kế hoạch to gan và cấp
tiến kia, lúc ấy mình còn cực kỳ kinh ngạc, còn Neo nói xong, hút hết điếu
thuốc thì đi.
Nếu như lúc trước Neo thuyết phục mình thêm một hồi, có lẽ lúc ấy mình sẽ
đồng ý.
Bởi vì Karen cũng không muốn trong những ngày kế tiếp, ngồi nhìn xem người
khác đánh trận, mình ở đây mà ngẩn người; anh cũng chưa từng phủ nhận, bên
trong nội tâm mình vẫn luôn có dã tâm cùng động lực muốn leo lên trên, ngài
Rasma vẫn đang cầm roi da ở sau lưng thúc mình tiến lên.