Trước hết thông báo tin tức mới nhất đến từ tình hình cuộc chiến, thông báo cho
tất cả các thế lực trên thế gian đang chú ý đến cuộc chiến này:
Luân Hồi đã bị Trật Tự đánh gục
Sau khi kết thúc thông báo lâm thời, lại dựa theo quá trình tuyên bố thông
thường, nghiêm túc và tỉ mỉ tuyên đọc Thần chỉ tuyên chiến vốn sẽ được công
bố vào mười hai giờ trưa hôm nay.
Đây là một sự sai sót trong quá trình, nếu nhìn vào tính logic, nếu Luân Hồi
Thần Giáo đã đầu hàng, vậy tiếp theo cũng không cần phải ban bố Thần chỉ
tuyên chiến, bởi vì chiến tranh đã kết thúc.
Dưới điều kiện quan trọng nhất là chiến tranh đã kết thúc, cũng không còn cần
thiết phải tuyên đọc Thần chỉ tuyên chiến, tất cả đều chỉ vẽ vời thêm chuyện.
Nhưng chính là sự sai lầm trong quy trình đó, lại thể hiện ra sự hùng mạnh của
Trật Tự Thần Giáo để cho thế nhân trông thấy rõ ràng.
Mặc dù từ sau khi Ánh Sáng diệt vong, giữa các giáo hội chính thống đã nghìn
năm chưa từng xảy rất bất cứ xung đột chính diện nào, nhưng gai đinh trên
thanh roi của Trật Tự, vẫn còn chưa rỉ sét.
Nó vẫn như cũ là Thần Giáo hùng mạnh nhất, không phải một trong, mà là duy
nhất.
Nghĩ rằng Trật Tự Thần Giáo đã không ổn, cho rằng Trật Tự Thần Giáo đã suy
yếu, cho rằng Thần Trật Tự đã rời bỏ Trật Tự Thần Giáo... Xin hãy trợn to đôi
mắt của các ngươi, nhìn cho kỹ, đến cùng ai mới là người cầm roi trong thế giới
Giáo hội này.
Khoảng thời gian một nghìn năm, tựa như đã để cho rất nhiều người lãng quên
một vài việc, quên rằng « Điều Lệ Trật Tự » và sự ước thúc của nó với giáo hội
của toàn thế gian rốt cuộc đã được sinh ra như thế nào.
Khi hoàng đế mặc một bộ quần áo mới, chỉ có lũ trẻ con vô tri mới chế giễu
Hoàng đế không có mặc quần áo.
Không ai sẽ trêu chọc sai lầm trong buổi họp báo này, cũng không ai sẽ cảm
thấy buồn cười, vốn là Thần Giáo chính thống, vậy mà Luân Hồi còn không
chịu nổi sự tấn công của Trật Tự đến lúc phát thư khiêu chiến công khai vào
trưa hôm sau.
Sau khi Đại Tế Tự Norton tuyên đọc xong Thần chỉ, đứng ở nơi đó, bên trong
loa treo tường cũng phát ra âm thanh của ông ta.
Trước lúc kết thúc buổi họp báo, trước khi âm thanh và hình chiếu biến mất
hẳn, ông ta phát ra tiếng cười:
"Ha ha."
Nụ cười này, là đại diện cho Trật Tự, thể hiện sự trào phúng và khinh thường
với thế gian.
Dù là Karen vẫn luôn dùng góc nhìn của “người đứng xem”, sau khi nghe được
tiếng cười này, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kích động.
Không ai sẽ từ chối gia nhập vào một tập thể hùng mạnh cả, tất cả mọi người sẽ
vì bản thân ở trong một tập thể hùng mạnh mà cảm thấy tự hào, huống chi, tính
cách của cái tập thể này vốn dĩ cũng rất ngang ngược!
Karen nhớ lại Dis từng tự nhủ qua một đoạn:
"Dưới sự soi rọi của Trật Tự, tất cả đều đối xử như nhau. Ý là, bất kể là ai, đều
không có để tư cách để Trật Tự Thần Giáo chúng ta nhìn với một con mắt
khác."
Từ đầu đến cuối, ông nội cũng chỉ chống đối lại Thần Trật Tự, nhưng ông nội
chưa từng chống đối lại Trật Tự Thần Giáo.
Trong trận giao chiến kia ở phố Mink, bất quá ông nội cũng chỉ cho nổ Trật Tự
Thần Điện, nhưng không có giết chết bất cứ một tên thần quan nào, cho dù xem
như là trưởng lão Siti, cũng chỉ là bị ông nội treo trên cây thánh giá để phơi gió
một hồi mà thôi.
Mặc dù Trật Tự Thần Giáo có đủ loại vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối không cách
nào có thể phủ nhận rằng trong cái kỷ nguyên này các giáo hội dưới sự ràng
buộc bởi quy tắc của Trật Tự Thần Giáo, đã cung cấp cục diện phát triển mới
cho thế giới này.
Sau khi hình chiếu của Đại Tế Tự Norton biến mất,
Bên trong phòng hội nghị, tất cả Trật Tự thần quan, toàn bộ đặt hai tay trước
ngực, cúi đầu la lên:
"Ca ngợi Trật Tự!"
"Ca ngợi Trật Tự!"
Thần tử Pamirez giáo đứng ở trên đài, cũng thay đổi động tác hành lễ, đem hai
tay đặt trước ngực.
Đám thần quan Pamirez giáo ở phía dưới thấy thế thì nhìn nhau, cũng thay đổi
động tác tay, cùng hô lên theo:
"Ca ngợi trật tự!"
Mặc kệ như thế nào, những người như bọn họ đã trải qua quá nhiều sóng gió và
tra tấn tinh thần ở nơi này, bây giờ nếu đã quyết định tìm chỗ dựa, mà lại đã tìm
được thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Bây giờ, chỉ hi vọng trong lần đàm phán thật sự này, trật tự có thể nể mặt
Pamirez giáo đã trợ giúp, khoan dung và độ lượng hơn một chút.
Sự thật, cũng đúng là như thế.
Cuộc đàm phán sau đó, tiến hành vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức hai bên
chỉ cầm tờ điều khoản mà đọc, mỗi một điều đọc một lần, Karen thậm chí cảm
thấy điều ước trong tay của hai bên mỗi một chữ đều giống nhau.
Trật Tự cho Pamirez thấy ý chí của nó.