rất khó mà tiếp tục duy trì tiếp."
"Năng lực hồi phục của tôi mạnh hơn so với người bình thường." Alfred nói.
Nói xong, Alfred nhắm mắt lại, bắt đầu "Cảm giác" tình huống của chính cơ thể
mình, lập tức, anh ta mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ mà nói:
"A, trời ạ, lần này mức độ bỏng còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của
tôi nữa, cái cơ thể này xem ra khó mà chịu đựng tiếp."
Bị bỏng diện tích lớn như vậy, vết bỏng bị nhiễm trùng là điều tất nhiên, cho dù
là giai đoạn y học phát triển ở đời trước cũng như vậy, cách xử lý khi gặp tình
huống này, nhiều khi cũng chỉ có thể xem ý trời như thế nào mà thôi.
Đương nhiên, đối với Alfred mà nói, anh ta cũng không phải lo rằng mình sẽ
"Tử vong", chỉ là cái cơ thể này, anh ta cũng không còn cách nào sử dụng tiếp.
"Thi thể sau khi được thanh tẩy phải không?" Karen hỏi.
"Đúng thế."
"Tôi đã biết, chúng ta sẽ liên hệ với trang viên Ellen, để bọn họ giúp sắp xếp."
"Thế nhưng nếu làm như vậy không phải là đã làm hỏng trình tự tu luyện của
ngài rồi sao?" Alfred hỏi.
Alfred đương nhiên biết rõ vì cái gì mà Karen rời khỏi trang viên Ellen.
"Tình huống đã khác, đó là khi anh không có việc gì." Karen rất bình tĩnh nói.
"Thiếu gia, là do tôi xử lý không ổn thỏa, lúc ấy tôi không nên đứng trực diện,
khuyết điểm của tôi vẫn là quá thiếu kinh nghiệm."
"Anh xử trí không có vấn đề, chỉ là không may mắn mà thôi."
Hai tên kia lúc móc súng ra mà bắn hành khách, lúc ấy Alfred xuất hiện ra tay
khống chế bọn chúng, là lựa chọn rất bình thường.
Rốt cuộc, ai sẽ ngờ tới bọn chúng còn giấu kíp nổ ở trong quần áo trên người.
"Muốn uống nước sao?"
"Không cần, thiếu gia."
"Vậy tôi đi gọi điện thoại, để người nhà Ellen sắp xếp cho anh chuyển viện và
chuẩn bị một cái cơ thể thanh tẩy."
"Cám ơn thiếu gia."
Karen đứng người lên, đi ra cửa phòng bệnh, hướng về chỗ điện thoại của bệnh
viện.
Lúc đi ngang qua hành lang, Karen chợt nghe từng tiếng "Gâu gâu gâu!" phát ra
trong bệnh viện.
Karen đi đến một bên cửa sổ, nhìn vào trong sân, phát hiện có một con chó lông
vàng đeo một cái ba lô trên người đang đứng sủa, bảo vệ bệnh viện đang vây
xung quanh nó.
Kevin?
Karen lập tức nhô người ra cửa sổ, phất tay với nó.
Kevin nhìn thấy Karen ở trên lầu, lập tức chui ra khỏi vòng vây của đám bảo vệ
bệnh viện, sau khi chui vào vườn hoa trước mặt, lại lập tức rẽ vào, chạy đến lầu
nằm bệnh.
Karen cũng không đi gọi điện thoại nữa, mà đi tới đầu cầu thang, Kevin nhanh
chân chạy lên thang lầu, đi tới trước mặt Karen, lè lưỡi lộ ra ý cười.
"Pall và Healy đều không có ở nhà sao?"
"Uông ~ uông ~" (Healy dắt theo Pall đi siêu thị mua sắm, không có ở nhà.)
Karen ngồi xổm xuống, mở ra ba lô nhỏ trên lưng Kevin, từ bên trong lấy ra
năm nghìn Rael, còn có một cái sổ ghi chép số điện thoại, bên trong có ghi mấy
số điện thoại, một cái là của nhà Inmerais mình còn có một cái là của trang viên
Ellen;
Mặc dù mấy cái dãy số này Karen đều sẽ nhớ, nhưng con chó này đúng là suy
nghĩ rất chu đáo.
Mặt khác, con chó này chắc hẳn là chạy vội từ trong nhà đến tận đây, Karen
trông thấy trên bốn cái đùi nó đều dính bùn đất, thậm chí còn có vết máu ở
móng.
Karen trước hết dắt Kevin vào trong phòng bệnh, đẩy ra cửa phòng bệnh, Kevin
đi tới một bên giường bệnh của Alfred đang nằm, nghiêng đầu, nhìn xem
Alfred.
Alfred nhìn xem Kim Mao,
Nói:
"Ngài Tà Thần, buổi chiều tốt lành a."
Kevin a một tiếng tức giận, lui về phía sau mấy bước, sau đó nhảy vọt một cái,
nhảy tới trên giường bệnh, dùng móng vuốt đặt lên trên chăn Alfred, trên chăn
xuất hiện vết bẩn và máu.
Karen suy tư một chút nữa, đi lên trước, kéo tấm chăn trên người của Alfred ra,
nói:
"Thân thể của anh ta bị bỏng diện tích quá lớn, cái cơ thể này khó mà giữ lại
hoàn toàn, cần tìm cơ thể dự bị."
Kevin lắc lắc đầu, lại đem vuốt chó để lên chỗ vết thương bị băng bó của
Alfred.
"Ngươi muốn nhìn vết thương?" Karen hỏi.
"Uông ~ "
Karen gật gật đầu, không có hỏi vì cái gì, cũng không lại giải thích kiến thức y
học gì, mà là đi đến cửa phòng bệnh, khóa trái cửa lại trước, sau đó đi trở về,
bắt đầu mở chỗ băng bó của Alfred ra.
Sau khi cởi ra từng vòng từng vòng, vị trí bị bỏng chính diện trông rất kinh
khủng của Alfred hiện ra
"Ô ô..."
Nhìn xem cái vết thương vừa tàn khốc vừa có chút buồn nôn này của Alfred,
Kevin hai mắt nhắm nghiền, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó,
Kevin xoay người,
Nó giẫm một chân sau lên trên giường, một cái chân còn lại thì giơ lên, làm ra
một cái động tác... mà bất cứ con chó bình thường khác đều biết làm.
Alfred vẻ mặt khổ sở nói: "Ngài Tà Thần, không nên đùa kiểu này a."
Karen lại hỏi: "Có tác dụng không?"
Kevin nhẹ gật đầu: "Uông ~ "
Alfred cũng ngây ngẩn cả người, nước tiểu của chó là bài thuốc dân gian, đó tất
nhiên là để lừa người, nhưng nước tiểu của chó Tà Thần... Ai mà có thể biết
được chứ!
Bất kỳ cái sự vật gì, dính vào cái chữ "Thần" này, đều sẽ có vẻ vô cùng thần bí!
Alfred lập tức thông suốt ý niệm, nói: "Ngài Tà Thần xin hãy nhắm chuẩn một
chút."
Kevin quay đầu lại, rất khinh bỉ mà nhìn lướt Alfred đang nằm bên dưới, sau
đó, bắt đầu xuỵt xuỵt.
Nước tiểu bắt đầu vẩy vào miệng vết thương của Alfred,
Karen đi lên trước, không để ý nước tiểu bẩn, đưa tay giúp Alfred xoay người,
để nước tiểu có thể vẩy đều đến cái vị trí bỏng trên người của Alfred, thậm chí
còn chủ động dùng tay để bôi lên giống như bôi thuốc lên vết thương của
Alfred.
Alfred từ từ nhắm hai mắt, mí mắt run rẩy.
Kim Mao tiểu xong, còn lắc lắc, sau đó nhảy xuống giường bệnh, nằm gục
xuống một bên bắt đầu thở, nó chạy một mạch từ nhà đến đây, thật là mệt muốn
chết rồi.
Karen cũng không lo đi rửa tay, mà là yên tĩnh quan sát lấy vết thương của
Alfred, kinh ngạc phát hiện, hiệu quả thật rất nhanh, vốn dĩ vị trí bỏng bắt đầu
trở thành màu đỏ, thịt non màu đỏ đã xuất hiện.
"Alfred, anh lại cảm nhận thử một chút xem." Karen thúc giục nói.
"Thiếu gia, tôi cảm giác được miệng vết thương... Thật ngứa... Tê... Thật rất
ngứa..."
"Kevin." Karen hô.
"Gâu!" Mặc dù rất mệt mỏi, cũng tiêu hao quá nhiều sức, nhưng Kim Mao vẫn
là kiêu ngạo mà giơ lên đầu chó của mình, chuẩn bị chờ đợi khen ngợi.
"Về sau không cho phép ngươi dùng nhà cầu nữa, chỉ cho dùng bồn tiểu."
"..." Kevin.