này đấy.
"Những người này cũng là thành viên của tiểu đội chúng ta sao?" Richard nhìn
về ba người phía sau Alfred hỏi.
Blanche, Mas và Muri, cậu ta cũng chưa từng gặp mặt.
"Đúng thế." Alfred trả lời.
"Chào mọi người, về sau mọi người cũng đều là đồng đội của nhau rồi, tôi xin
tự giới thiệu mình trước một chút, tôi là một tên vướng víu nhờ vào quan hệ tốt
với Karen nên mới trà trộn được vào trong tiểu đội này, cho nên mọi người về
sau vào thời điểm quan trọng thì đừng nên đặt quá nhiều niềm tin vào trên
người của tôi nhé, thậm chí có thể thẳng thắng mà xem nhẹ tôi, nhưng trên
phương diện nhu cầu đời sống hằng ngày nếu có gì cần thì đều có thể tìm tôi.
Tôi có chuẩn bị quà gặp mặt cho mọi người đây này."
Lúc này, Alfred mới phát hiện trong tay của Richard vẫn luôn cầm theo một cái
túi lớn, cậu ta móc từ trong túi r aba hộp quà, đưa cho Mas, Blanche và Muri.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, đều là đồng đội mà, ha ha."
Món quà bên trong hộp đều do tự Richard chọn lựa, một nửa là đặc sản của nơi
này, một nửa khác cũng là thế, tuy nhiên phải dùng phiếu điểm mới mua được,
cho nên, bất kể là trên thành ý hay là ý nghĩa, đều đầy đủ.
"Alfred, xin lỗi nhé, tôi không có chuẩn bị quà cho anh, phiếu điểm không đủ,
cha tôi lúc trước mượn phiếu điểm của tôi những vẫn chưa trả lại, đúng là một
tên súc sinh."
Memphis: "… "
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe cao cấp màu hồng phấn dừng lại gần đấy,
Ashley bước xuống xe, giang hai cánh tay lên mà hô "Các đồng đội thân yêu,
tôi rất nhớ mọi người đấy."
Blanche trêu chọc nói: "Cô là nhớ đội trưởng chứ nhỉ?"
Ashley "Hừ" một tiếng, hỏi ngược lại: "Chả lẽ cô không nhớ à?"
"Nớ." Blanche trả lời rất thành thật.
Richard đưa tay thọc thọc Memphis bên người, nói: "Ông nhìn xem, đội trưởng
Karen của chúng ta cho dù ở đâu cũng đều rất được phụ nữ chào đón."
Memphis nói: "Ngươi cũng rất được chào đón ở trên con phố kia đấy."
"Hai việc này không giống, tôi phải đưa tiền, bọn họ mới có thể tỏ ra như vậy."
"A, phải vậy không."
"Mặc dù Karen không phải tất cả đều nhờ vào gương mặt đẹp trai của mình,
nhưng có đôi khi chỉ thiếu một gương mặt như vậy mới khiến mọi thứ trở nên
hoàn mỹ, cho nên đều là do lỗi của cha tôi, lúc trước không sinh tôi ra đẹp trai
hơn một chút "
"Ừm, đúng thế."
Trên trời có một con chim ưng bay đến, sau một hồi lượn vòng quanh, Bart
cùng với Ventura từ phía trên đáp xuống đất.
Thể chất của hai người đều vô cùng tốt, nhảy xuống đất từ trên cao như vậy mà
cũng không có vấn đề gì.
Ashley trêu chọc nói: "Tôi biết chim ưng không đáp xuống đất là vì để không
gọi là dùng chim ưng công cho việc tư, nhưng sao cậu lại dẫn theo Ventura đi
cùng?"...
Bart cười nói: "Lơ lửng ở ngoài cửa sổ nhà cậu ta, chỉ sợ hù bà nội của cậu ta
thôi."
Ventura giải thích: "Không có chuyện gì, bà nội tôi cũng đã từng thấy chim ưng
của Kỵ Sĩ Đoàn."
Ashley đếm số người một chút, nói: "Lúc này chúng ta cùng vào chứ?"
"Bên kia không phải còn có một người nữa sao?" Memphis chỉ chỉ về một góc ở
phía đối diện bên đường.
"Ừm?"
Mọi người quay đầu nhìn sang, nhìn thấy Philomena đang trơ trọi đứng một
mình ở trong góc.
Ashley "Ha ha" một tiếng, nói: "Nói thật là lúc tôi nhìn thấy trong danh sách
còn có tên của cô ta, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ đấy."
Bart hỏi ngược lại: "Cô không cảm thấy chờ mong sao?"
Ashley cười, nói: "Đúng, còn có chờ mong rất lớn, vừa nghĩ tới lúc trước cô ta
tỏ ra vẻ kiêu ngạo như vậy, bây giờ cũng phải cúi đầu mà gia nhập vào tiểu đội
chúng ta, trong lòng tôi lúc này cũng đã cảm thấy rất thoải mái rồi đấy."
Mọi người cũng sẽ không bài xích vuệc Philomena gia nhập vào tiểu đội, bởi vì
sau khi trải qua một loạt sự kiện, liên hệ giữa bọn họ và Karen đã rất vững chắc.
Ashley nhỏ giọng nói: "Các người nói xem, nếu như chúng ta cứ tiến vào trong
như vậy, không kêu cô ta đi vào cùng, cô ta có thể đứng ở đó suốt một đêm hay
không, đứng cho đến khi chúng ta ăn uống xong xuôi?"
Bart phụ họa nói: "Có thể, nếu như chúng ta không gọi cô ta. Nhưng đội trưởng
cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì phong cách làm việc của đội trưởng luôn
luôn rất thỏa đáng."
Ashley bĩu môi, nói: "Cho nên, vẫn phải gọi cô ta đi vào cùng vậy."
Alfred mở miệng nói: "Để tôi đến gọi cô ấy quá."
Ashley lúc này chặn Alfred lại nói: "Không, Ventura, cậu đi đi, nhìn xem thử cô
ta có còn dám tự cao tự đại nữa hay không, nếu như cô ta còn không thay đổi,
thì xem như sau này có làm đồng đội, thì trong lòng chúng ta cũng biết mà đong
đếm."
Nói xong, Ashley lại giới thiệu cho những người khác nói: "Là một người rất lợi
hại, so với đám người của tôi và Bart đều mạnh hơn, lúc trước vốn là cùng một
đại khu với chúng tôi, nhưng bởi vì tính tình quá cao ngạo nên bị đội trưởng
loại bỏ khỏi tiểu đội của chúng tôi.
Cũng không biết làm thế nào, lần này cô ta lại gia nhập vào tiểu đội của chúng
ta, tôi cũng không phải cố ý nhằm vào cô ta, nếu như người ta không chịu cúi
cái đầu cao quý của mình xuống một chút, chúng ta cũng cũng không cần phải
suy nghĩ biện pháp để cùng làm đồng đồi với cô ta, phí thời gian."
Bart trêu chọc nói: " Đội phó Ashley nói đúng lắm."
"Phi, đội phó kiểu gì cũng sẽ do Muri làm, người ta vốn là đội trưởng, lần này
bỏ gian tà theo chính nghĩa, nhất định phải được làm gương để trấn an những
người không phải thuộc hệ thành phố York chứ."
Muri sờ lên chóp mũi.
Bart im lặng nói: "Tiểu đội chúng ta còn không chính thức thành lập, cô đã bắt
đầu chia phe phái rồi à?"
"Điều này thì có gì mà kỳ lại, thậm chí mấy bà cô dì làm nhân viên lao công
quét dọn trong sở nghiên cứu của cha mẹ tôi còn chia ra thành ba phe đấy."
Ventura chạy qua bên đường, gọi Philomena, sau đó Philomena cùng với
Ventura đi qua.
Ashley gật đầu, nói: "Không tệ, xem ra là có thay đổi một chút, tốt rồi, tiếp theo
tôi rất chờ mong bữa tiệc lớn mà đội trưởng sẽ tiếp đãi chúng ta, nếm thử một
lần, hoàn toàn không quên được luôn, không quên được. Đúng rồi, lần trước
chúng ta ăn cái gì vậy?"
Bart nhắc nhở: "Bữa ăn nhẹ trong lễ tang."
Đám người vừa đi vào Nhà Tang Lễ, đi xuống nhà sau.
Ashley hô lên: "Đội trưởng thân yêu của tôi, ngài đang ở đâu vậy?"
Cửa phòng ngủ chính được mở ra, Karen mặc thần bào đi ra từ bên trong.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bởi vì vẻ mặt của đội trưởng rất nhợt
nhạt. Ánh mắt Karen đảo qua mọi người mỉm cười nói:
"Mọi người đều đói rồi nhỉ, ta sẽ đi chuẩn bị bữa tối."