"Bà, hắn ta..."
Peder vừa mới chuẩn bị nói chuyện, miệng của hắn đã bị một sức mạnh vô hình
khóa chặt lại.
Ở trước mặt người bên ngoài, làm sao có thể dùng xưng hô trong nhà, Romir
biết, là tinh thần của đứa cháu trai này đã hoàn toàn hỗn loạn.
Ánh mắt của Romir nhìn về phía Karen, đối tượng mà bà ta hỏi thăm, là Karen.
Karen thu kiếm lại, mặc dù anh rõ ràng người xuất hiện trước mắt cũng không
phải là bản thể, nhưng anh càng rõ ràng rằng, cho dù là như vậy thì chắc chắn
anh cũng không phải là đối thủ của vị trước mặt.
"Hắn ta đưa ý thức của một người khác vào trong cơ thể của một cô gái bình
thường, làm trái với « Điều Lệ Trật Tự », tôi đang chấp hành « Điều Lệ Trật Tự
»
Tiến hành bắt giữ hắn, nhưng hắn chống cự."
Karen hiểu rằng, đối phương muốn giết chết mình, chỉ đơn giản như là nghiền
chết một con kiến, càng là những người cấp bậc càng cao, thì thực lực thật sự sẽ
càng hùng mạnh, anh cũng không tin tưởng Người Gác Cổng của Luân Hồi
Thần Giáo sẽ là một vị chuyên giải quyết việc công văn hành chính.
Nhưng cũng còn tốt, cho dù là một con kiến, mình cũng là một con kiến mặc
thần bào Trật Tự.
Romir hướng ánh mắt nhìn về phía sau lưng, nhìn thấy cô gái đang trốn đằng
sau thân cây kia.
Bà ta biết, người thần quan Trật Tự trẻ tuổi này đang nói sự thật, bởi vì đứa
cháu trai này của mình thật sự có đam mê ở phương diện này.
Romir duỗi tay ra, cơ thể của cô gái kia lập tức bị kéo tới, bị ép quỳ xuống trước
mặt của Romir.
Ngay sau đó, vẻ mặt của cô gái kia trở nên méo mó vì đau đớn, một luồng ánh
sáng màu trắng ngà bay lên từ trên đỉnh đầu, mà ở trong cơ thể của cô gái kia thì
còn giữ lại một chùm sáng yếu ớt đến nỗi có thể dập tắt bất cứ lúc nào
Romir lắc đầu, không rút toàn bộ ý thức của cô gái kia ra ngoài, mà là đầu ngón
tay nắm nhẹ, giống như là bóp nát một mảnh vụn bánh mì, ý thức của cô gái kia
hoàn toàn tan biến, hóa thành chất dinh dưỡng quay trở về trong cơ thể.
Mà ánh sáng nhỏ yếu còn giữ lại trong cơ thể vào lúc này trở nên lớn hơn một
chút, mặc dù còn rất yếu ớt, nhưng tốt hơn rất nhiều so với lúc trước hoàn toàn
có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Lòng bàn tay của Romir phóng ra ánh hào quang nhẹ dịu màu xám, bồi bổ lại
linh hồn và cơ thể của cô gái kia.
"Linh hồn của cô ta còn không có dập tắt hoàn toàn, ta đã củng cố lại nó, sau
khi tỉnh ngủ, cô ta sẽ quay trở về chính mình lúc đầu."
"Ô ô ô!"
Peder thấy thế, bắt đầu trừng mắt ra sức giãy dụa, nhưng miệng hắn đã bị bịt
kín, nói không ra lời.
Romir vung bàn tay lên, "Bốp" một tiếng, Peder trực tiếp bị tát ngất đi, nằm trên
mặt đất, không nhúc nhích.
Ngay sau đó, hai luồng ánh sáng xuất hiện, cắt hai lỗ tai của Peder xuống.
"Con trẻ không nghe lời, là do ta không dạy dỗ được, đã phiền ngươi phí sức."
Lúc này, cái mặt dây chuyền trước ngực của Peder rời khỏi cổ của hắn, bay đến
trước mặt của Karen, rớt xuống trên chuôi kiếm của anh.
"Đây là bồi thường của Luân Hồi, bồi thường cho sự vật vả để duy trì an ninh
của thần quan Trật Tự, những thứ còn sót lại, là đền bù cho cô gái kia, xin ngươi
giúp ta chuyển giao.
Người bị hại, được cứu lại.
Người phạm tội bị trừng phạt.
Công sức vất vả của người chấp pháp và đền bù cho người bị hại cũng đã đưa
cho.
Cả một quá trình, tất cả đều hoàn thành.
Mặc dù trong lòng vẫn là rất đáng tiếc vì không thể giết chết đối phương, nhưng
Karen cũng hiểu rõ, người đối diện có thận phận cao quý như thế cũng đã giải
quyết xong hậu quả của chuyện này, cho du kiện cáo lên trên tầng lãnh đạo của
Trật Tự thì cũng không có ý nghĩa gì.
Đã thế thì còn muốn người ta làm gì nữa?
Karen chỉ có thể đem hai tay khoanh lại trước ngực, nói với Người Gác Cổng:
"Cảm tạ sự tôn trọng của ngài dành cho Trật TỰ."
"Cảm tạ nỗ lực duy trì trật tự của ngươi." Romir nhìn Karen, "Có lẽ, ngươi có
thể nói cho ta tên của ngươi."
"Karen. Silva."
"Thật hâm mộ Trật Tự Thần Giáo, mỗi một thời đại cũng đều không thiếu nhân
tài." Mặt Romir lộ vẻ mỉm cười, "Chờ đến lúc Luân Hồi Cốc mở ra, có thể cầm
cái này tới tìm ta, ta thích những người trẻ tuổi có triển vọng."
Nói xong, bóng người Romir trực tiếp biến mất.
Karen thì sửng sốt một chút, việc này... Kết thúc rồi sao?
Lúc này Ophelia cũng bước ra, hỏi: "Karen, anh không sao chứ?"
"Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Karen cầm lấy cái mặt dây
chuyền kia trong tay, anh vẫn không thể nào giải thích được, đối phương sao lại
xử lý việc này dứt khoát như thế.
"Bà ta không thèm để ý đến chút chuyện nhỏ nhặt này." Ophelia nói, "Bà ta là
những người ở trên cao, cũng không thể quá để ý đến những việc vặt vãnh như
vậy."
"Không thèm để ý?"
"Ừm, có lẽ bà ta cũng không quan tâm sống chết của Peder, cho dù hắn ta là hậu
bối của mình."
"Còn linh hồn kia thì sao?"
"Linh hồn kia? Linh hồn mà Peder ký khế ước sao?"
"Đúng vậy, cũng có họ Simerson, a, bà ta cũng không quan tâm?"
"Linh hồn kia vẫn còn trong cơ thể anh sao?"
"Không có, sau khi xuyên qua thuật pháp Thanh Tẩy thì linh hồn đó cũng đã
gần như tiêu tán, cho nên không thể tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đối với tôi,
ừm, chủ yếu là do tín ngưỡng của tôi dành cho Trật Tự đủ kiên định.
Lúc mình vừa tới thế giới này là đã có thể đẩy Tà Thần ra làm chó.
Chớ nói chi là mình bây giờ, trong cơ thể đã tập hợp quá nhiều loại năng lượng
tín ngưỡng, Comer Simerson muốn dùng phương pháp chiếm đoạt cơ thể để đối
phó mình quả thật là tự tìm đường chết.