đường này vẫn còn rất dài, nếu không có chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe chạy qua giữa tòa nhà Santor và tòa nhà Curtis, Alfred hỏi:
“Cậu chủ, ngài có muốn đến phòng khám xem xem không?”
Không xem, coi như tôi cũng đã chạy rồi đi.
Chiếc xe lại chạy trên một con phố khác, và cuối cùng dừng lại ở con đường
trước bảo tàng gốm sứ Lemar.
“Cậu chủ, tôi vào cùng ngài nhé?”
“Không cần đâu, tôi sẽ tự vào.”
Karen kéo cửa sổ xe xuống và nhìn vào kính chiếu hậu để nhìn đôi mắt của anh.
“Cậu chủ, mắt của ngài khó chịu sao?”
“Vẫn ổn, tôi sợ mắt đỏ quá, đi vào người ta sẽ trực tiếp coi tôi là dị ma.”
Karen cầm hộp xuống xe, mở cửa bước vào bảo tàng gốm sứ, tấm bảng cửa
hàng không lớn lắm, nhưng không gian bên trong lại không nhỏ, điều này cũng
bình thường thôi, rất ít người lúc đi mua sắm dạo vào bảo tàng gốm sứ để xem,
thế nên mặt tiền cửa hàng lớn hay nhỏ cũng không quan trọng gì.
Trong tủ trưng bày có rất nhiều tác phẩm gốm sứ, chủ yếu đều là mấy món đồ
nhỏ, chỉ mang tính tham quan chơi chơi thôi, không chú trọng tính thực tế,
không thể mở cửa hàng trong trung tâm thương mại bằng cách dựa vào tính
thực tế bán lấy tiền được..
Một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón đang ngồi bên trong tô màu
cho một bức tượng gốm, hình dáng một cụ già
Sau khi cảm nhận được có người đi vào, anh ta không ngẩng đầu lên mà chỉ
chào hỏi qua loa:
“Xin chào.”
Karen đi tới và nhìn đồ gốm.
Ông râu quai nón cho biết: “Do một bà già đặt hàng, và nó được làm theo ảnh
của chồng bà.”
“Bà ấy chắc chắn rất nhớ nhung người chồng của bà.”
“Ơ không, chồng bà ấy vẫn còn sống”
“Hả? Vậy tình cảm của họ rất tốt.”
“Haizz, Bà cụ trước đó đã đặt cả hộp 12 cái, chưa đầy một tháng bà ấy lại đặt
thêm cái mới rồi, mỗi lần vợ chồng họ cãi nhau bà đều ném bình gốm có hình
ông chồng để xả tức.”
“Nổi giận cũng là một loại tình yêu.”
“Tôi thích cách nói đó.”
Ông râu quai nón cuối cùng cũng đặt cọ vẽ xuống, ngẩng đầu nhìn Karen:
“Lemar, như cậu đã thấy đấy, tôi là ông chủ ở đây.”
“Karen”
“Cậu Karen làm việc gì, trông cậu có vẻ mệt mỏi, nhất là đôi mắt.”
“Tôi vừa thất nghiệp, hiện tại không làm gì cả.”
“À, hèn gì, thất nghiệp khiến người ta mất ngủ, lại đỏ cả mắt.”
“Haizz”
“Cậu đến cửa hàng để xem thôi hay tìm tôi có việc gì không?”
“Có việc.”
“Được rồi, cậu uống hồng trà hay cà phê?”
“Cà phê.”
“Vậy cậu hãy đợi một chút nha.”
Lemar đi ra sau quầy bar chuẩn bị đồ uống, Karen để ý thấy có một tượng gốm
hình người trên bàn làm việc trước mặt anh, có thể nhận ra tượng gốm này làm
một người đàn ông, nhưng khi nhìn rõ ràng khuôn mặt, anh cảm thấy rằng
người này trông thật trừu tượng, có lẽ do trình độ chưa đạt.
“Cà phê của cậu đây; ôi, đây là tác phẩm của em gái tôi, người tình trong mộng
của em ấy.”
“Đúng là người tình trong mộng.”
“Hahahaha!”
Lemar hiểu ý của Karen, và ngay lập tức bật cười.
“Cậu không được để con bé nghe thấy điều này, buổi tối nó phải ngắm bức
tượng gốm rồi mới đi ngủ, nhưng may là, bây giờ con bé không có ở đây, nó
đang đi mua sắm chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ tiếp theo.”
Karen đột nhiên thấy có thể nhận ra bức tượng gốm này là ai;
Sau đó cảm thấy rằng bức tượng gốm này bị làm cho xấu xí hơn.
“Cậu có thể nói về chuyện của cậu được rồi, cậu Karen.”
“Một người bạn nói với tôi rằng ông rất giỏi đắp mặt nạ.”
Lemar nhấp một ngụm cà phê, cười ra hiệu tiếp tục.
“Tôi muốn nhờ ông làm một mặt nạ.”
“Tôi rất hiếm khi giúp người lạ làm mặt nạ, bởi vì tôi không biết họ sẽ dùng nó
ở đâu, hay là cậu có thể để tôi làm quen một chút, hãy nói về người bạn đã nói
cho cậu cửa hàng của tôi, người đó từng là khách hàng của tôi sao?”
“Cũng không hẳn.”
“À, vậy cậu sẽ làm mặt nạ của ai?”
“Chính là người bạn đã nói cho tôi về cửa hàng này của ông.”
“Chà, đúng là một người bạn tốt.”
“Về thù lao, chúng ta có thể thương lượng.”
“Chuyện thù lao không cần phải gấp, tôi muốn thấy mặt người bạn của cậu
trước”
“Được, ở đây này.”
Karen mở hộp quà đặt trên bàn làm việc ra, mặt ông Pavaro bên trong lộ ra.
“Tôi biết ông ấy” Lemar nhìn Karen, hỏi “Cậu định làm mặt nạ ông ấy rồi cải
trang lẫn vào giáo hội Trật tự sao?”
“Đúng vậy.”
“Cậu với giáo hội Trật tự có mối thù sâu oán nặng gì mà phải cắt đứt thân phận
của ông ấy.nghiêm túc mà nói, ông ấy là một người thẩm phán tốt.”
“Tôi đã nói rồi, tôi và ông ấy là bạn, chính ông ấy mong tôi làm như vậy.”
“Ồ, vậy sao.”
Lemar duỗi ngón trỏ ra, chạm vào tấm da mặt rồi nhắm mắt lại;
Rất nhanh sau đó, ông ấy mở mắt ra và nói: "Có vẻ như những gì cậu nói đúng
là thật, và tôi có thể cảm nhận được ông ấy đã tự nguyện đưa tấm da mặt này
cho cậu, đối với tấm mặt nạ này mà nói, có một cảm xúc nhẹ nhàng và chủ động
trong đó, điều này có thể làm giảm độ khó xuống 50%”
“Vì vậy, ông đồng ý ….”
“Không, tôi không đồng ý. Tôi không biết cậu có biết rằng tôi không thích giáo
hội Trật tự hay không.”
“Biết.”
“Theo lý mà nói, nếu như đã không thích vậy thì giúp những người có mưu đồ
muốn lén vào giáo hội Trật tự có vẻ như là một xu hướng lựa chọn cá nhân bình
thường. Nhưng vấn đề là, nếu danh tính của cậu bị tiết lộ, nó sẽ gây ra cho tôi
rất nhiều rắc rối.
Tôi không muốn gặp rắc rối này, mong cậu có thể hiểu cho.
“Có lẽ, chúng ta có thể nói chuyện cụ thể hơn.”
“Không thể nói chuyện được, đây không phải là chuyện mà Rael hay phiếu
điểm có thể giải quyết được.”
Đúng lúc này, cửa bảo tàng gốm sứ được đẩy ra, Selena, người mặc áo khoác
màu đỏ và đeo kính râm bước vào, cô sững sờ khi nhìn thấy anh trai cùng người
đứng bên cạnh.
Sau đó cô ấy lập tức tháo kính xuống,
Kinh ngạc thốt lên:
“Ôi trời ơi! anh đến tìm tôi sao!”
Lemar chỉ vào mặt ông ấy, nói:
“Không, cậu ấy đến tìm anh.”
“…….” Selena