Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các đại biểu đàm phán đã tiến vào phòng hội nghị, có nghĩa rằng mọi người ở

phía ngoài có thể bắt đầu nghỉ ngơi.

Nhân viên đi cùng của Luân Hồi Thần Giáo bắt đầu trở về khách sạn, bọn họ

vẫn đội ngũ chỉnh tề như cũ, có lẽ vào bây giờ chỉ có thể dùng cách này để tạo

nên thái độ không bị khinh thường.

Nhưng bọn họ càng làm như vậy, nhân viên của phía Trật Tự Thần Giáo càng

cố ý biểu hiện không quan tâm.

Mất đi tôn nghiêm ở trên chiến trường, cũng không có khả năng giành lại nó

trên các phương diện khác.

Sự tôn trọng dành cho kẻ bại trận, đó là xây dựng trên cơ sở đối thủ đáng để

được tôn trọng;

Đối với tình trạng văn bản đầu hàng được gửi đến còn sớm hơn thần chỉ tuyên

chiến của đối thủ được tuyên bố, thật khó để tôn trọng.

Trong thời gian này, còn có vài lần khiêu khích phát sinh, bên Trật Tự Thần

Giáo bên này cố ý châm biếm bên phía Luân Hồi Thần Giáo bằng động tác và

ngôn ngữ, nhưng đối phương cũng không đáp lại.

Bởi vì người bên phía Luân Hồi cũng rõ ràng, kết quả của sự đáp trả đó là xung

đột sẽ phát sinh, hậu quả của xung đột là một bên sẽ bị đánh, bên mình còn chưa

xử lý xong kết quả ở trên chiến trường, mấy vị lãnh đạo ở phía trên làm sao có

thể để ý đến mấy vụ ẩu đả nhỏ nhặt ở ngoài hội trường này.

Neo phủi tay đối với đội viên của mình, nói: "Được rồi, bây giờ mọi người giải

tán, nhớ kỹ phải tập hợp ở đây trước lúc trời chạng vạng tối, không cho phép bất

cứ ai đến trễ."

"Vâng, đội trưởng."

"Vâng, đội trưởng."

Sau khi giải tán đội ngũ, Neo đi tới cổng khách sạn gọi một chiếc xe ngựa, đợi

đến sau khi tới nơi, Neo xuống xe ngựa, bóng người biến mất một hồi, lúc trở

ra, trên người đã đổi thành trang phục trên Đảo Ám Nguyệt.

Quần áo là lấy từ trong nhà của một người dân, Neo để lại một đồng tiền vàng.

Sau đó, Neo đứng yên tại chỗ một hồi, bóng người lại biến mất.

Neo vừa mới quay trở lại căn nhà kia, đổi một đồng tiền vàng kia thành ba đồng

tiền bạc.

Sau đó, Neo bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu ở trên đường.

Những dấu hiệu này cơ bản đều hiện ra bằng cách sử dụng vật trang trí và

những bức tranh tường nhỏ, mà tất cả đều dung nhập vào trong văn hóa bản địa

của Đảo Ám Nguyệt, sẽ không tạo ra sự khác biệt quá đột ngột.

Neo rõ ràng, "Ông ta" ở trong linh hồn của mình, năm đó muốn mang nhóm

những tín đồ đi theo mình đến Đảo Ám Nguyệt để sinh sống và phát triển, vì

thế, ông ta cố ý tiến hành việc dung hợp Ánh Sáng vào trong văn hóa của cư

dân bản xứ trên Đảo Ám Nguyệt, đây chính là thành ý lớn nhất.

Tìm đến cái dấu hiệu thứ nhất, Neo bắt đầu dựa theo nhắc nhở tiến hành bước

kế tiếp, toàn bộ quá trình có chút phức tạp, hơn nữa còn cần tiếp xúc với người

khác.

Ví như, Neo đi tới một chỗ bày bán thuốc lá, mua mười tám điếu thuốc lá.

Thuốc lá là có thể theo bán theo từng điếu, bởi vì mua trực tiếp nguyên một gói

phải trả một số tiền khá lớn, không chỉ là ở Đảo Ám Nguyệt, dù là ở khu dân

nghèo của Wien, thuốc lá bán lẻ từng điếu cũng rất phổ biến.

Nhưng một gói thuốc cũng chỉ có 20 điếu, mua 18 điếu hay là mua một gói,

cũng không hề khác nhau gì mấy, nếu tính theo giá tiền thì trái lại mua cả gói thì

có lời hơn.

Chủ quán đưa cho Neo một cái túi, bên trong có chứa thuốc lá, sau đó nói với

Neo một câu chúc phúc:

"Ám Nguyệt trên cao, chúc ngài may mắn hạnh phúc."

Ở phía trên sao?

Neo đi lên cầu thang ở phía sau cửa hàng, đi lên một khoảng sân mái, ở đây có

một quán cơm, đồ ăn mà quán cơm bán hôm nay được chủ quán viết lên trên

bảng đen đặt ở bên ngoài, còn vẽ thêm hình ảnh minh họa.

Thật ra, bất kể là chủ quán thuốc lá hay là chủ quán cơm, đều cũng không biết

đây rốt cuộc là loại ký hiệu hay ám chỉ gì, bọn họ cũng chỉ là nghe theo lời dặn

dò để làm việc, đương nhiên, mỗi tháng đều sẽ thu thêm tiền công.

Có lẽ bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ, nhưng một khi đã quen, chính bọn họ

cũng sẽ bởi vì sợ hãi mà không dám đi mật báo.

Xem hết menu được viết ra ở trên bảng đen, Neo quay người bước xuống dưới,

đi qua hai con đường, bước vào cửa của một quán người cá nhỏ.

Cửa hàng này, kinh doanh nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh cùng với "Nhà hát

người cá" lúc trước Karen từng đến.

Sau khi bước vào có thể phát hiện bên trong chỉ có để từng cái vạc nước, trong

từng chum nước có người cá nam nữ ở bên trong, chọn trúng người cá nào, thì

có thể trực tiếp đưa tiền, sau đó đi vào căn phòng nhỏ bên trong để giải quyết.

Những nơi như Nhà hát người cá là nơi để những kẻ có tiền hưởng thụ, bởi dù

sao thì tiền vé vào cửa rất đắt, mà loại cửa hàng làm ăn nhỏ như thế này, thì là

con đường quan trọng để cư dân bản xứ tiếp xúc và học tập về “văn hóa người

cá”.

Chủ của cửa hàng này là một người phụ nữ, trên mặt có một vết sẹo trông rất dữ

tợn, Lúc Neo bước đến thì bà ta đang ngồi ở đằng sau quầy thu ngân cắt móng

chân.

Neo bước đến trước mặt, bà chủ ngẩng đầu nhìn Neo một chút, đang chuẩn bị

nói ra giá cả, Neo lại mở miệng trước nói một chút:

"Có người cá lên bờ từ nửa năm trước không?"

Bà chủ để cái kìm cắt móng trong tay xuống, đáp lời nói: "Đó thì cũng gần

thành cá khô rồi."

"Vậy thì rất tốt, có thể tiết kiệm muối."

Bà chủ đứng dậy, đi rửa tay trước, sau đó ra hiệu Neo đi theo bà ta cùng vào

trong căn phòng nhỏ.

"Ngươi nên mang theo mặt nạ mà đến."

"Lần đầu tiên tới đây." Neo ăn ngay nói thật.

"Đến từ bên ngoài?" Bà chủ hỏi.

"Ừm."

"Vậy thì trước hết phải làm kiểm tra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK