trên khay pha màu, sau khi chuẩn bị hoàn tất, ông liền bắt tay vào vẽ.
Ông vẽ với một tốc độ rất nhanh, gần như không cần phải suy nghĩ hay dừng
lại, thay vì nói rằng ông đang vẽ, thì nên nói là ông đang gột rửa những “âm
bản” ra khỏi trong tâm trí thì đúng hơn.
Rất nhanh, bức tranh bắt đầu dần dần hiện ra.
Lâu đài cổ Ellen, một tòa kiến trúc xưa cũ cổ kính;
Tiêu điểm và điểm nhìn chính là ở cửa, trên bậc thềm, một thanh niên tóc vàng
đang ngồi, như đang chợp mắt, nhưng vẻ mặt đầy giằng xé và đau đớn;
Phía trước và phía sau người thanh niên đều có một người đứng để bảo vệ anh
ta.
Theo chiều sâu của bức tranh, hình tượng của từng nhân vật bắt đầu trở nên rõ
ràng, đó thực sự là góc nhìn của chính ông Bede - người đã đứng ở đó lúc trước.
Karen ngồi trên bậc thềm với “Thần khải” và những người khác đang đứng
xung quanh.
Thậm chí ngay cả những người hầu bận rộn ở phía xa, và cả con mèo và con
chó trong góc đều được ông Bede vẽ vào tranh.
Vẽ đến đây, ông Bede đặt cọ vẽ xuống và đứng dậy;
Ông bắt đầu lo lắng đi tới đi lui trước giá vẽ, thậm chí còn cắn móng tay của
mình.
"Chỗ nào đã thay đổi, chỗ nào không đúng, cái gì không nên, cái gì không ổn."
Ông Bede bắt đầu nói tự lẩm bẩm, như thể đang bị rơi vào trạng thái của một
loại bệnh tâm thần nào đó.
Đột nhiên, ông bước đến bức tranh được che bởi một tấm vải trắng, và vén tấm
vải trắng lên.
Trong bức tranh này, cũng là vẽ trang viên Ellen, nhưng bầu trời đẫm máu, và
phía dưới hoàn toàn tối đen.
Trong trang viên, rất nhiều người đang ngã xuống đất với vẻ mặt đau đớn và
tang thương, cũng có rất nhiều người ở bên cửa sổ muốn chạy trốn, nhưng lại bị
một thứ kỳ lạ kéo ngược lại phía sau.
Đây là một thảm kịch của con người, không, là thảm kịch của trang viên Ellen.
Phía sau tòa lâu đài cổ trong tranh có một bóng đen kéo dài ra, không rõ là vật
gì nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp lực kỳ dị.
Nó rất cao và dài, hơn nữa có thể nhìn ra những tồn tại giống như dây leo màu
đen không ngừng kéo dài, giống như xúc tu của ác quỷ, đang bắt lấy những thứ
nuôi dưỡng cho mình.
Trong màn sương mù đen kịt, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vài gương mặt
gần như chìm trong sương mù.
Khi nhìn thấy bức tranh này, ông Bede lại bớt căng thẳng hơn, nét mặt ông bình
tĩnh hơn và nhịp thở của ông cũng bắt đầu trở nên bình thường lại.
Thực ra, mỗi bức tranh trong phòng vẽ đều không có chữ ký, bởi vì ông Bede
không có kế hoạch tổ chức triển lãm riêng, nên đương nhiên cũng sẽ không có
chuyện đóng dấu.
Nhưng trên mỗi tấm vải trắng, ngày tháng được đánh dấu bằng bút máy ở góc
tranh.
Và bức tranh "Thảm kịch trang viên Ellen" này đã được tạo ra cách đây một
năm.
"Ha ha ha …. ha ha ……"
Một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt ông Bede, ông có vẻ rất hài lòng với bức
tranh.
Sau đó, ông vừa cười vừa bước đến một bức tranh khác bên cạnh, vén tấm vải
trắng đang phủ trên đó lên.
Trong tranh vẫn là cảnh trong trang viên Ellen, mọi thứ đều bình thường, người
trong tranh vừa đi vừa nói cười, đó là cuộc sống thường ngày của trang viên
Ellen.
Nụ cười trên mặt ông Bede bắt đầu dần tắt, nhưng ông vẫn cố giữ nụ cười của
mình, có thể cảm nhận rõ ràng rằng ông đang cười rất miễn cưỡng.
Ngay sau đó, ông Bede bước đến bức tường và xé tấm vải trắng trên đó xuống,
đó là cuộn tranh Linda đang triệu hồi Bích Thần Rylisa.
"Khục khục khục khục..."
Một số âm thanh kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong cổ họng của ông Bede, ông bắt
đầu khua chân múa tay không kiểm soát, thể hiện một sự phấn khích kỳ dị.
Tình trạng này kéo dài trong một thời gian rất lâu,
Ông lại mở một bức tranh khác, bức tranh này được đặt ở một góc xa nhất trong
phòng vẽ rộng lớn, tấm vải trắng được vén lên, bên trong là cảnh một thư phòng
rất bình thường;
Một chiếc bàn không có ai phía sau;
Nhưng chắc chắn là có người ở đó, vì nắp tách trà đang lơ lửng trong không
trung và cây bút máy đang đứng thẳng.
"AAAAA!!!!!!!"
Ông Bede há miệng và hét lớn với bức tranh.
"Ông ta lừa ngươi đó, ông ta lừa ngươi đó!"
Ông Bede bắt đầu hét lớn.
"Ông ta lừa ngươi đó, ông ta lừa ngươi đó!"
Ông Bede nhấc giá vẽ lên và ném mạnh xuống sàn.
Giá vẽ vỡ nát, nhưng giấy vẽ đã rơi ra.
"Ông ta lừa ngươi đó, ông ta lừa ngươi đó!"
Ông Bede quỳ xuống trước bức tranh, dùng hai tay giữ chặt bức tranh như
muốn xé toạc nó ra nhưng lại cố gắng kiềm chế