nói:
"Thế nhưng mà nơi này là mộng."
Trong chốc lát, từng sợi dây leo màu xanh lá bò ra từ trong nhà gỗ, nhanh chóng
leo lên trên người của phu nhân Filsher, trói buộc bà ta lại.
Nơi này là giấc mộng của Philomena, ở trong mộng của cô, lẽ ra cô nên có
quyền chủ động cao hơn.
Philomena tiếp tục nhấc cánh tay của mình lên,
Phu nhân Filsher thì từ từ bị nhấc bổng, hai chân rời khỏi sàn nhà.
"Bà nội, nếu như hiện thực và giấc mộng đều như thế, đều là theo phong cách tả
thực và chi tiết, vậy giấc mộng đó nó có ý nghĩa gì để mà tồn tại cơ chứ?"
Philomena siết chặt nắm đấm.
Sợi dây leo nhanh chóng đi vào, buộc chặt quanh người của phu nhân Filsher,
sức ép kinh khủng của dây leo nhanh chóng tạo nên những âm thanh ma sát với
từng nơi nó chạm vào.
Nhưng cảnh tượng bị nghiền thành từng khối vụn trong tưởng tượng cũng
không xuất hiện, sau khi ép lại đến một mức độ nhất định thì có vẻ như mọi thứ
đã ngừng lại, mà trên khuôn mặt của phu nhân Filsher, cũng không có lộ một
chút vẻ mặt kinh hãi nào.
"Ngây thơ, là tính cách buồn cười nhất trên đời này, ngươi thật sự nghĩ rằng ở
trong giấc mộng thì ngươi sẽ có tư cách nằm xuống để hưởng thụ sự bình yên
rồi sao?"
"Ông!"
Dây leo vỡ tan, toàn bộ ngôi nhà gỗ nhỏ vào lúc này cũng bắt đầu run rẩy một
cách dữ dội, tất cả đồ đạc bày biện trong nhà cũng bắt đầu nghiêng lắc đi, ngay
cả cái bàn cũng đổ trên mặt đất, âm thanh của những chiếc đĩa vỡ tan rơi từ trên
xuống.
Trong nhà gỗ, chỉ có hai người là phu nhân Filsher và Philomena vẫn duy trì tư
thế đứng thẳng như cũ, cứ ngỡ như sự tồn tại của họ, hoàn toàn không chịu sự
ảnh hưởng từ cảnh vật xung quanh.
Bên cạnh hai người đều xuất hiện những đường vân lít nha lít nhít, khuếch tán
dần ra ngoài giống như một cái mạng nhện.
Cả hai là người của cùng một gia tộc, cùng một huyết mạch, Philomena lại là do
tự tay phu nhân Filsher, mặc dù phương thức dạy dỗ trẻ em của bà ta cần bị phê
phán.
Cho nên, hai người bây giờ gần như đang dùng phương thức giống nhau như
đúc để tiến hành quyết đấu bên trong giấc mộng thì đây cũng là một chuyện
không thể bình thường hơn.
Cùng theo thời gian dần trôi qua, bà cháu hai người đã để hoàn cảnh xung
quanh tràn đầy những đường vân, sức mạnh của hai bên cùng đan xen vào một
chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, không phân khác biệt.
Sau đó, Philomena hành động, tay trái của cô mở ra, trong tay ngưng tụ ra một
ngọn thương Trật Tự, thân hình lóe lên, xuất hiện ở trước mặt phu nhân Filsher,
mũi thương đã trực tiếp đâm về phía mặt của phu nhân Filsher.
Thân hình của phu nhân Filsher chỉ trong chớp mắt, phát ra âm thanh như tấm
da bị xé nát, cả người biến mất.
Philomena mau chóng đuổi theo, đi ra phía bên ngoài của nhà gỗ.
Phu nhân Filsher xuất hiện bên trong vườn rau, Philomena chuẩn bị lại vọt về
phía bà ta một lần nữa, bà ta lại giơ tay lên, ra hiệu cháu gái mình nhìn lên bầu
trời một chút.
Philomena ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Lúc trước trong nhà gỗ nhỏ, mình cùng bà nội tranh giành quyền khống chế ở
nơi đó, nhưng thật ra là sức mạnh ngang nhau;
Lúc này mới có thể bảo đảm hai người có thể tiến hành chém giết ngang sức
nhau trên cùng một tiêu chuẩn cơ bản, còn không thì nếu một bên chiếm giữ
quyền chủ đạo của giấc mộng mà nói, thì bên đó sẽ là chúa tể của giấc mộng,
không thể nào chiến đấu gì nữa.
Nhưng bây giờ, bầu trời đã bị một tấm mạng nhện khổng lồ bao trùm hoàn toàn.
Mình và bà nội tranh đấu trong ngôi nhà gỗ nhỏ, nhưng bà nội lại giống như là
vừa dùng một ngón tay để chơi đùa với mình vừa thuận tay bao trùm và nắm
giữ cả mộng cảnh này.
Philomena thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cô biết sự chênh lệch giữa mình và bà
nội là rất lớn, nhưng cô thật sự không ngờ tới, sẽ lớn như thế.
"Ta đã nói cho ngươi từ sớm, năng lực mà huyết thống gia tộc của ngươi ban
cho ngươi là để ngươi có thể xem giấc mộng như là hiện thực, ngươi vốn có thể
trưởng thành càng nhanh chóng hơn, hiệu suất tiến triển càng nhanh hơn, cái gì
ngươi học đều có thể cảm ngộ rất nhanh, bởi vì trong mộng có thể cung cấp cho
ngươi điều kiện càng tốt hơn.
Ta vốn cảm thấy rất kiêu ngạo bởi vì ngươi, cháu gái của ta, bởi vì ngươi trong
mắt ta đã rất ưu tú.
Cho dù khi ngươi nói với ta, ngươi gặp một người tên là Karen, ngay từ đầu nói
hắn giống như ngươi, về sau còn nói hắn mạnh hơn cả ngươi, bà nội cảm thấy
chuyện này cũng rất bình thường.
Trên thế giới này, luôn có một vài thiên tài chân chính, bọn họ có thể không cần
dựa vào gì cả, nhưng có thể tỏa ra ánh hào quang của mình trên bầu trời, người
mà bà nội luôn nhắc đến cũng là như vậy.
Nhưng bây giờ, ngươi lại làm cho ta nhìn thấy, thì ra cái giấc mộng này của
ngươi, ngươi vẫn chỉ xem nói là một nơi để nghỉ lại.
Ha ha ha...
Philomena. Filsher, ngươi lãng phí... Không, ngươi làm nhục thiên phú và huyết
thống của mình."
Philomena hỏi ngược lại: "Có ý nghĩa gì sao, dù sao tất cả đều chỉ đang chuẩn
bị quần áo cho bà mà thôi."
"Ý của ngươi là, ngươi đã từ bỏ rồi sao?"
Philomena không nói chuyện, nhưng hai tay lại rủ xuống.
"Nếu như ngươi thật sự từ bỏ lời nói, vậy thì hôm nay bà nội sẽ cảm thấy thất
vọng, thật sự vô cùng thất vọng.
Được thôi,
Tất cả kết thúc."
Phu nhân Filsher giơ tay lên, phía trên bên trong bầu trời xuất hiện một cái vòng
xoáy màu xám to lớn, trong vòng xoáy ngay đang ngưng tụ một vệt sáng, đại
biểu cho giấc mộng này kết thúc, cũng có thể gọi là thay đổi.
"Được rồi."
Âm thanh của một người đàn ông truyền đến.
Filsher quay đầu nhìn lại về phía sau, phía sau trong vườn rau, xuất hiện một
nam một nữ, một người là con trai của mình, một người là con dâu mình.
"Ha ha ha, ngươi ở trong giấc mộng của ngươi, còn tạo ra cha mẹ của ngươi
sao, ai, thật sự là một cô bé mãi mãi cũng chưa trưởng thành nhỉ.
Mặt khác, rất xin lỗi phải nói cho ngươi, ngươi tạo nên cha ngươi cũng không
tệ, nhưng mẹ của ngươi, nó không có khí chất như vậy, suy nghĩ của ngươi cũng
hơi quá tốt đẹp rồi đấy."
"Mẹ." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào phu nhân Filsher.
Phu nhân Filsher khẽ nhíu mày, lập tức như đã ý thức được điều gì, cười nói:
"Ha ha, đứa con trai chó của ta, vậy mà vẫn luôn sống ở trong giấc mộng của
con gái mình sao."
"Mẹ, hãy thu tay lại đi, tất cả đều nên kết thúc."
"Đồ chó như ngươi cũng xứng đứng đó mà nói chuyện với ta sao? Ta không có
đứa con trai như ngươi vậy."
Đầu ngón tay của phu nhân Filsher hướng xuống phía dưới, chùm sáng ngưng
tụ ra trên màn trời kia trực tiếp chiếu lên trên người của Philomena.