đời, ám hiệu cũng không biết thay đổi sao?"
"Đây là một loại ám hiệu giống với khi ở trên đảo Ám Nguyệt, cũng là thiết kế
của Philias, Neo đã từng dạy tôi."
"Nhưng ở đảo Ám Nguyệt đã xảy ra chuyện." Pall phản bác, "Nếu đổi lại là ta
thì chắc chắn ta sẽ không dùng nó nữa."
"Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi vẫn muốn tham gia một chút, dù sao bây
giờ không phải chúng ta đang rảnh rỗi sao, lỡ như có thể tìm được cơ hội để
quay về thì sao?"
"Ta chỉ đang cảm thấy đáng thương cho bọn tàn dư Ánh Sáng này, mỗi lần trông
thấy bọn họ thì cứ như không phải đang bị lợi dụng thì là đang trên con đường
bị lợi dụng."
"Thật ra bọn họ vốn đang ở trong thế yếu cho nên cũng không có bao nhiêu thứ
để có thể lựa chọn. Tôi cũng không phải đang nói giúp cho bọn họ, bởi vì đối
với bọn họ mà nói, nếu quyết định không làm gì cả thì kết cục cuối cùng cũng
sẽ dần bị lãng quên, nhưng với thực lực và địa vị bây giờ của bọn họ, muốn làm
ra một việc đáng chú ý thì cũng rất khó."
"Karen, cậu đang nói chuyện giúp cho bọn họ đấy, nếu là trước đây thì cậu chắc
chắn sẽ không nói ra những lời này
"Có lẽ là do trước đây tôi sợ phải dính líu đến những việc phiền phức này
chăng, bây giờ ít nhiều thì tôi cũng có chút năng lực để xử lý những chuyện như
thế này, chắc là nhờ đi theo Neo mà luyện được."
"Có lẽ vậy, dù sao thì ta biết cậu sẽ có thể xử lý tốt việc này."
Lúc này Philomena bưng ba phần đồ ngọt đến, Karen tìm một băng ghế đá rồi
ngồi xuống.
Đồ ngọt là nước dừa pha với sữa bò, cùng với nho khô và mứt, cuối cùng lại
thêm một ít đá xay và một viên kem ở bên trên.
Philomena đem một phần đưa cho Karen, nói: "Không bỏ thêm đường."
Karen nhẹ gật đầu, nhận lấy, cầm lấy thìa gỗ múc một miếng đưa vào miệng,
mùi vị thanh thanh, hương vị rất không tệ.
Sau khi Pall ăn liên tục vài miếng, ngẩng đầu, dùng cái đuôi nhẹ nhàng vỗ vỗ
Karen đang ngồi bên người mình.
Tay phải Karen nắm lấy ống tay áo, cúi đầu xuống, giúp nó lau đi mấy vết dính
bên khoe miệng, sau đó Pall tiếp tục cúi đầu ăn.
Chờ đến sau khi ăn được một nửa, Pall dừng lại nghỉ ngơi, dùng cái đuôi vỗ vỗ
Philomena.
Philomena học theo động tác lúc trước của Karen, dùng ống tay áo của mình để
lau miệng cho Pall.
"Học tập rất tốt, ta phát hiện ta có chút thích ngươi rồi đấy, trêu chọc mỹ nữ có
vẻ cao ngạo lạnh lùng rất dễ để người ta có được cảm giác thành công, tin tưởng
ta, đội trưởng của ngươi chắc chắn cũng có cảm giác giống như vậy đối với
ngươi, lúc cậu ta chèn ép ngươi, trong lòng chắc chắn cũng cảm thấy rất vui
sướng đây, hehe meo."
"Đang nói bậy bạ gì thế."
"Cậu để cho yêu tinh radio không cho ta đọc tiểu thuyết tình yêu nữa, cho nên ta
chỉ có thể tìm một ít sách tâm lý học để đọc thôi, ta học rất nhanh đấy bé Karen
à."
"Ha ha."
"Ai nha, không biết vì sao mà ta cảm giác thật thích nơi này, không khí nơi này
có vẻ như tràn ngập hương vị có thể để cho con người ta cảm thấy vui vẻ."
"Chưa ăn no à?"
"Ăn no rồi." Pall vỗ vỗ cái bụng, "Có lẽ Hỏa đảo này có lẽ có chút tương tự với
sức mạnh của ta nhỉ?"
"Có manh mối cụ thể sao?"
"Không có."
"Vậy chúng ta cũng sẽ không vì cô mà lãng phí thời gian để điều tra việc này."
"A, cậu cũng quá thực tế rồi đấy."
Muri và lão thuyền trưởng khiêng một đống lớn đồ quay trở ra, Karen nói với
Muri: "Cậu cùng với Philomena mang theo đồ đạc quay trở về chỗ hải thú đi,
cũng mang Pall đi về cùng."
"Vâng, đội trưởng."
Pall lập tức muốn kháng nghị.
Nhưng sau khi ánh mắt của Karen nhìn về phía cô, cô lại cúi cổ xuống, đùa giỡn
về tàn dư Ánh Sáng thì cũng chả sao cả, nhưng còn việc đến tham gia buổi họp
mặt của tàn dư Ánh Sáng thì lại là chuyện rất nguy hiểm, mình dễ dàng trở
thành vướng bận.
Nhưng mà Pall vẫn đề nghị: "Để Philomena cùng đi theo đi, mặc dù cô gái này
đầu óc cũng không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng ở bên cạnh cậu thì cũng có
thể làm một người chạy vặt."
Nghe được câu này, món đồ uống trong tay của Philomena hơi rung lắc một
chút.
Muốn không bị cô lập ở phía ngoài, gia nhập vào vòng trong thì tất nhiên là một
chuyện rất tốt, cho nên cô cũng không thèm để ý đến lời đánh giá "Đầu óc
không được nhanh nhạy" kia của Pall.
"Được rồi, Philomena, ngươi đi theo ta."
"Vâng, đội trưởng."
"Muri, sau khi trở về thì để mọi người tiếp tục yên tâm chờ đợi, nếu có chuyện
gì, ta sẽ phát ra tín hiệu."
"Tôi biết nên làm như thế nào mà đội trưởng."
Karen lại nhìn về phía lão thuyền trưởng: "Chờ đến khi chúng ta rời đi, ta sẽ
thanh toán thù lao cho ngươi, Vực Thẳm thần giáo sẽ không quên bất cứ ai đã
từng giúp đỡ mình."
"Ngài thật sự là quá khách khí, có thể phục vụ ngài, là vinh dự của tôi."
Sau khi nhóm bốn người tách ra, Karen lại cùng Philomena ngồi ở trên băng
ghế đá một hồi, sau đó đứng dậy, bắt đầu dựa theo sự chỉ dẫn của ám hiệu mà
tìm kiếm địa điểm họp mặt.
Sở dĩ lúc trước ngồi chờ thêm một hồi là bởi vì thời gian tổ chức buổi họp mặt
là vào lúc đêm khuya, không cần thiết phải gấp gáp như vậy.
Philomena vẫn luôn yên tĩnh đi theo sau lưng Karen, nói thật, có Philomena ở
đây, trong lòng Karen cũng có thể yên tâm không ít, bởi vì trong thời khắc quan
trọng thì cô gái này vẫn rất biết đánh nhau.
Mặt khác đó chính là có mục tiêu chung cùng giúp đỡ cô ta đối phó với bà nội
của mình nên sự trung thành của Philomena cũng xem như được bảo đảm.
Quan hệ được buộc chặt bởi lợi ích thì thường thường sẽ không lâu dài, nhưng
trước khi lợi ích chung biến mất thì mối quan hệ này sẽ vô cùng kiên cố.
Cuối cùng cũng đã đến địa điểm họp mặt, ở ngay cuối con phố phía trước.
"Ngươi chờ ở bên này."
"Được rồi, đội trưởng."
Philomena ở tại nơi này, Karen tiếp tục đi đến phía trước, ở trong một ngã rẽ sờ
lên chiếc nhẫn trên tay, biến thành bộ dáng của Pavaro, còn thuận tay mua một
cái mặt nạ, đeo lên trên mặt.
Ngay sau đó Karen đi tới cửa một quán cà phê, ừm, là một quán cà phê chính
hiệu.
Bước vào trong quán, Karen ngồi xuống bàn, phục vụ nữ đi tới, trước hết đưa
menu lên.
Trên menu có ám hiệu, Karen cầm bút vẽ theo thứ tự lên trên.
Chờ đến lúc trả menu lại cho phục vụ, cô ta mỉm cười mở miệng nói: "Thưa
ngài, chúng tôi có một phòng khách cao cấp, ngài có cần không?"
"Được rồi."
"Trước khi bước vào phòng khách cao cấp cần phải lấy mặt nạ xuống, ngài có
đồng ý không?"
"Không thành vấn đề."
Karen lấy mặt nạ xuống rồi đứng dậy, đi theo người phục vụ vào trong phòng,
nói là phòng nhưng thật ra diện tích cũng không lớn, một cái bàn nhỏ và một cái
ghế ở trên có đặt một mâm đựng trái cây, một bình cà phê và một bình trà.
Không gian có vẻ hơi chật chội, cũng không khác mấy với cái phòng nhỏ trong
cửa hàng điểm tâm mà Richard thường xuyên lui tới.
Karen ngồi xuống, rót cho mình một ly cà phê và một ly trà, đặt ở mũi trước
ngửi ngửi, nhưng cũng không uống.
Cầm lấy cái nĩa kim loại, nhìn mấy miếng hoa quả, cũng không bỏ một miếng
vào trong miệng