mà Rowton cũng chuẩn bị dùng hết sức lực còn lại của mình mà đâm xuyên qua
người của tên Trật Tự thần quan này.
Đúng lúc này, một ánh hào quang đỏ sẫm lóe lên, thân thể Rowton cứng đờ, hai
cánh tay của hắn còn đang nắm lấy thanh đao, nhưng hai cánh tay, đã rời khỏi
cơ thể của hắn ta.
Karen không cho đối phương cơ hội để tiếp tục phản ứng, trong lúc hai bên
chém giết, trừ phi đối thủ đã tắt thở, nếu không thì bất cứ động tác dư thừa nào
đều chỉ là sự ngu xuẩn, thanh kiếm Lưu Tư chém ngang qua, nhẹ nhõm cắt qua
cái cổ của Rowton, đầu của hắn bay ngược ra rất xa rồi rơi xuống mặt đất, thi
thể không đầu đã mất đi thăng bằng, ngã xuống dưới đất.
Toàn bộ quá trình đầu rất nhẹ nhàng và trôi chảy, bởi vì đối phương giống như
một khúc gỗ đứng cho mình chặt vậy.
Eisen lập tức đem hay tay sắp khép lại mở ra, hai đạo tia sét màu đen rớt xuống
dưới đất tạo ra hai cái hố to.
Tiếng động làm cho Karen giật nảy mình, thiếu chút nữa người cậu này tiễn
mình đi luôn rồi.
"Karen?"
Hiển nhiên, ngài Eisen nhận ra Karen, là bạn bè tốt của con trai mình, còn từng
dẫn về nhà làm khách.
"Ngài không có sao chứ?" Karen hỏi.
"Không có việc gì." Biểu cảm của Eisen lại bắt đầu có chút cứng đờ.
Rất khó có thể tưởng tượng, một người vừa nãy còn sắp cùng chết chung với kẻ
thù sau khi thoát khỏi nguy cơ sống còn thì cái chứng sợ giao tiếp của ông ta lại
quay trở về.
Cậu à, tình hình bệnh của ngài cũng rất nghiêm trọng rồi đấy.
Karen thậm chí hoài nghi, sự “Kết thúc” lúc nãy đối với người đàn ông trước
mặt này mới là sự giải thoát.
Eisen chạy đến trước mặt vợ mình, ngồi xuống, bắt đầu thi triển thuật pháp
Thanh Tẩy và Trị Liệu, thuật pháp Trị Liệu cơ bản thì thần quan nào cũng biết,
nhưng vết thương nặng hơn thì chỉ có thể đến bệnh viện giáo hội, chỉ là bây giờ
việc quan trọng nhất đó chính là phòng ngừa những độc tố kia thông qua vết
thương mà tiến vào cơ thể từ đó dẫn đến ô uế không thể loại bỏ.
"Xin ngài cứu chữa cho đồng đội của mình, tiểu đội Neo sẽ tiếp tục việc truy
đuổi!"
Sau khi để lại câu nói này, Karen khiên thanh kiếm Lưu Tư lên rồi hóa thành
khói đen tiếp tục bay đi.
"Tiểu đội Neo... Là đồng đội của Richard sao?" Kaixi đang trọng thương cất
tiếng hỏi.
Một tay Eisen vừa không ngừng truyền ra năng lượng để Thanh Tẩy, một tay
khác thì bóp lấy miệng của vợ mình, để nó khép kín, nói:
"Yên tâm ổn định lại năng lượng linh tính trong cơ thể mình rồi Thanh Tẩy ô
uế, ngậm miệng lại."
"..." Kaixi.
...
"Bertha, em nói đến cái chỗ kia có đang tin hay không?"
"Bây giờ nếu không đến nơi đó thì chẳng lẽ lại đến các cứ điểm khác của Luân
Hồi Thần Giáo hay sao, lần này Trật Tự Thần Giáo rõ ràng đã ra tay với Luân
Hồi Thần Giáo rồi, chị thử đoán xem các cứ điểm khác của Luân Hồi Thần
Giáo có gặp phải tình huống tương tự hay không?"
"Trận pháp dịch chuyển ở chỗ đó có thể dịch chuyển được bao xa?"
"Không có khả năng dịch chuyển thẳng đến Luân Hồi Cốc, khoảng cách dịch
chuyển của nó chỉ đến bên ngoài Thành phố York mà thôi."
"Cũng đã đủ rồi, lực lượng của đối phương trong thành phố qua đông, chúng ta
trước hết rời khỏi Thành phố York rồi trốn đi, ta muốn biết rõ bên ngoài đã có
việc gì xảy ra, vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này!"
"Chị thật sự không biết sao?" Bertha hỏi cô ta, "A, chị chắc cũng phải biết, nếu
không thì lúc mọi việc vừa diễn ra đã không màng tất cả mà trốn chạy như vậy,
chị chắc chắn biết Trật Tự Thần Giáo lần này là làm thật, mà với thân phận và
địa vị của chị trong Luân Hồi Thần Giáo thì một khi có xung đột xảy ra sẽ
không có cách nào tránh thoát."
Tarina không có trả lời, cô không rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài,
cho nên không muốn kể việc kia cho Bertha.
"Em mới là người bị oan, chỉ là muốn nằm chung giường một chút, kết quả lần
này còn phải làm lộ ra điểm dịch chuyển này, phải biết rằng cái điểm dịch
chuyển này cho dù gặp phải tình huống khẩn cấp thì chúng ta cũng không dùng
tới."
"Chị sẽ đền bù cho em, điều này, em chắc chắn có thể yên tâm rồi chứ."
Hai người đến trước tiệm chụp ảnh Gores, không có gõ cửa, mà là đi đến bên
cạnh của tiệm chụp ảnh, bởi vì tiệm chụp ảnh nằm ở cuối phố, cho nên có một
cái cửa hông.
Cửa không có khóa, Bertha mở cửa, bên trong có một bậc thang đi lên, Bertha
không đi lên lầu, mà là đứng tại chỗ, đầu ngón tay bắt đầu truyền ra năng lượng
Ánh Sáng, bắt đầu tiến hành chỉ dẫn, lập tức, cầu thang nhẹ run lên, chín bậc
thang ở dưới cùng lõm xuống dưới, lộ ra một cái không gian đen sì.
"Trận pháp cấm đoán?" Tarina hỏi.
"Đúng, trận pháp này rất mẫn cảm, cho dù có năng lượng Ánh Sáng, nhưng nếu
quá trình chỉ dẫn chỉ cần xuất hiện một chút sai sót thì sẽ dẫn đến toàn bộ trận
pháp tự phá hủy. Cho nên em đã nói qua, nơi này tuyệt đối an toàn, bởi vì không
có khả năng có người ngoài có thể tiến vào nơi này."
Bertha xoay người tiến vào, Tarina cũng cùng bước vào theo.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, Bertha phủi tay thắp mấy ngọn nến lên, chiếu
sáng khu vực trống trải trước mặt, phù văn trên trận pháp dịch chuyển dưới đất
tỏa ra khí tức tang thương cổ xưa.
Đồng thời, còn chiếu sáng ra một bóng người, trên mặt còn mang theo một cái
mặt nạ màu bạc.
Vẻ mặt của Bertha lộ ra sự kinh hãi mà thốt lên: "Làm sao có thể, làm sao có
người có thể đi vào nơi này!"
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc rất bình tĩnh mà trả lời:
"Bởi vì trận pháp ở nơi này là do ta tự bố trí."