Karen chỉ cảm thấy ngực của mình như chịu phải hai cú đấm cực mạnh, cả
người bay văng ra bên ngoài, Karen nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế của cơ
thể mình giữa không trung, nhưng anh chợt phát hiện, ở nơi mà mình sắp đáp
xuống, hai cái tay kia vậy mà xuất hiện trước ở đó, giống như là đang chờ mình
sẵn.
Một luồng khói đen bao phủ Karen lại, sau đó cơ thể nhanh chóng hóa thành
khói đen, cố gắng thay đổi phương hướng di chuyển, rời khỏi vị trí lúc nãy.
Hai cái tay kia tựa như còn muốn đuổi theo, nhưng một thanh đại kiếm màu tím
lại rơi xuống, đâm vào giữa đôi tay này, sau đó, Ophelia vừa ra sức đâm sâu
xuống.
"Oanh!"
Một vụ nổ lớn được tạo ra trên mặt đất, nhưng cùng với lúc rút thanh đại kiếm
ra, trên mũi kiếm cũng không có vết máu, chỉ có một con búp bê vải bị đâm.
Karen nhớ rõ cái con búp bê vải này, là chiến lợi phẩm trong lúc giết chết Quan
Phán Quyết Luke lần trước, tổng cộng có hai con, xem ra đội trưởng giữ nó lại
để dùng.
Thanh đại kiếm trong tay Ophelia phát ra tiếng vang nhẹ, búp bê vải trực tiếp vỡ
ra.
Karen cũng xuất hiện cạnh bên người của Ophelia, ý định của Karen là mỗi
người chia nhau trông chừng một phía, nhưng Ophelia lại nói thẳng:
"Tôi tấn công, anh yểm trợ cho tôi."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Vả lại, Karen đã điều chỉnh lại xong tâm trạng của mình, trong nội tâm đã
không còn sự chần chờ, nếu đội trưởng thật sự đã lạc lối, vậy thì người này đã
không còn là đội trưởng, mình cũng không còn gì để băn khoăn nữa.
"Ha ha..."
Tiếng cười, truyền đến từ đằng trước, bóng dáng của đội trưởng bước ra từ một
góc tối tăm.
Tay Ophelia đè mũi kiếm xuống, chuẩn bị xong cho lần xung kích tiếp theo.
Karen thì thu hồi Lưỡi Đao Ám Nguyệt, chỉ để lại Áo Giáp Hải Thần để phòng
ngự, bởi vì trong tay anh cũng không có vũ khí thật chất, sức mạnh của Lưỡi
Đao Ám Nguyệt cũng không thể nào phát huy ra một cách toàn diện, chẳng
bằng tập trung yểm trợ cho Ophelia.
"Thần nói, phải có ánh sáng."
Cùng với lời nói của đội trưởng vừa cất lên, dưới chân của Ophelia và Karen
xuất hiện một vòng tròn ánh sáng, sau khi cái vòng tròn ánh sáng này xuất hiện,
bắt đầu nhanh chóng mở rộng ra.
Karen lập tức hạ người xuống, hai tay kề sát mặt đất, một màu đen trong nháy
mắt đã bao trùm khu vực này, hoàn thành việc phong tỏa.
Nhưng sau một khắc, khu vực màu đen bắt đầu xuất hiện từng điểm nhỏ phồng
lên, những thứ ở bên dưới có vẻ như đang chui ra một lần nữa.
Karen ngước cổ lên, tiếp tục truyền thêm năng lượng linh tính của mình:
"Trật tự – Màn đêm cô lập!"
Đây là thuật pháp của cấp bậc Thẩm Phán Quan, tác dụng của nó là loại bỏ ánh
sáng xung quanh mình, dưới tình huống bình thường thì thuật pháp này rất dư
thừa, bởi vì nó mục đích sử dụng thường xuyên nhất của nó là lúc bản thân
người dùng muốn tuyên đọc « trật tự điều lệ », thuật pháp này sẽ tạo cho người
dùng thêm tính trang nghiêm và thần bí.
Nhưng bây giờ, một chiêu vô cùng dư thừa và chẳng có tác dụng gì mấy này, lại
có thể vừa phù hợp để đối phó với tình huống lúc này.
Rốt cục, mặt đất trở lại bình thường, chiêu thuật pháp vừa rồi của đội trưởng
còn chưa có kết quả thì đã bị hóa giải.
"Lúc nãy hắn ta vừa mới thăm dò chúng ta." Ophelia nói.
Chắc hẳn là đang thử thăm dò cô đấy. Karen suy nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng rất nhanh, Karen lại nhận ra được, cho dù là bản thân của đội trưởng,
hình như cũng không biết được thực lực của bản thân mình đạt đến đâu, cho
nên, đội trưởng cũng là đang thử tự thăm dò chính mình?
Không, cho rằng đội trưởng vốn dĩ muốn hấp thu ký ức của "Ông ta" cũng cần
thời gian, cho nên, lúc này "Ông ta" đang chiếm hữu thể xác của đội trưởng, có
lẽ cũng không biết rõ cơ thể mình, ít nhất là cũng không biết được hoàn toàn,
cũng không rõ ràng năng lực của chính mình.
"Tôi đang thử dùng cách đấu cận chiến để ngăn cản hắn ta, anh lén đi khởi động
trận pháp dịch chuyển."
Ophelia điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình, Karen đứng lên ở phía sau cô, một
tầng năng lượng thanh tẩy màu đen xuất hiện trên người Ophelia, ngay sau đó,
Karen đưa tay đặt ở trên bả vai cô, trên người của Ophelia cũng xuất hiện một
lớp Áo Giáp Hải Thần.
Ophelia mở miệng nói: "Cảm ơn."
"Cô cẩn thận."
"Anh nhanh lên."
Ophelia múa thanh đại kiếm trong tay của mình, đây là lễ nghi khi mời quyết
đấu.
Đội trưởng thấy thế, hơi nghiêng cổ mình về phía bên phải:
"Thú vị."
Nói xong, đội trưởng nâng cánh tay của mình lên, một tia sáng trắng bỗng dưng
chiếu xuống trong màn đêm đen kịt, chiếu lên trên người của đội trưởng, một
lớp áo giáp cũng xuất hiện trên người, trước người đội trưởng cũng có một
thanh đại kiếm Ánh Sáng đang lơ lửng.
Thuật Pháp Kỵ Sĩ Ánh Sáng.
Cả người đội trưởng được vũ trang đầy đủ bước về phía của Ophelia, lần này,
trên mặt của đội trưởng cũng thể hiện sự nghiêm túc, tất nhiên, dù nghiêm túc
nhưng mà trong lúc Karen lách qua người của Ophelia, đội trưởng cũng không
quan tâm đến Karen đang rời khỏi cuộc chiến.
Đội trưởng dường như cũng rất chắn chắn rằng tất cả mọi chuyện đều trong tầm
tay của mình.