Tin tức này nếu như được thả ra, tuyệt đối sẽ gây nên một cơn chấn động.
Đây không phải là diệt vong, mà là chiếm đoạt!
Ở trong thế giới giáo hội, bị chiếm đoạt là kết quả càng khó mà chấp nhận hơn
cả sự diệt vong.
Một cái giáo hội sau khi bị diệt vong, thật ra nó vẫn còn có khả năng cháy lại từ
đống tro tàn, nếu không trên đời này cũng sẽ không có nhiều tín đồ tà giáo tồn
tại đến vậy, bọn họ vẫn có thể tiếp tục phát triển như cũ, tiếp tục tích lũy, chờ
đợi thời cơ trỗi dậy một lần nữa.
Nhưng nếu như bị "Chiếm đoạt", thần mà giáo hội mình thờ phụng sẽ biến thần
chi nhánh của giáo hội khác, chẳng khác việc tự bẻ gãy nguồn gốc của mình
trên tính pháp lý.
Cho dù là vào kỷ nguyên trước, thời đại mà chúng thần chinh chiến sát phạt lẫn
nhau thì những chuyện tương tự cũng xảy ra vô cùng ít, càng đừng đề cập đến
cái kỷ nguyên mà thần không xuất hiện này.
Trong lòng Karen chỉ có thể cảm thấy bùi ngùi, người phụ trách sắp đặt việc
này, quả nhiên vô cùng cao minh, có tầm nhìn và khống chế đại cục rất kinh
khủng, một khi việc này thành công, như vậy tất cả thần quan của Pamirez giáo,
khi ca ngợi thần Pamirez, phía trước phải nói thêm một câu "Ca ngợi trật tự".
Trật Tự Thần Giáo thì có thể dùng loại phương thức còn chấn động hơn so với
hủy diệt này mà tuyên bố cho toàn thế giới giáo hội một điều:
Ta, vẫn mạnh mẽ như trước!
Hàm ý cảnh cáo càng sâu hơn đó chính là: Nếu như các ngươi dám tiếp tục
khiêu khích uy nghiêm của Trật Tự, vậy thì Trật Tự sẽ không ngại mà bước đến
chiếm đoạt.
Như vậy, có phải lão Saman cũng không cần phải chết nhỉ?
Trong lòng Karen lại cảm thấy có chút may mắn, vẫn may là hôm nay mình gọi
Alfred đến để chở tủ lạnh về nhà.
Neo sau khi đợi thành viên tiểu đội mình tiêu hóa tin tức này, tiếp tục nói:
"Nhiệm vụ lần này, so với nhiệm vụ bảo vệ lần trước nguy hiểm hơn, tỉ lệ nguy
cơ càng cao hơn, không chỉ có những giáo hội chính thống khác không nguyện
ý nhìn thấy Trật Tự Thần Giáo chúng ta thành công hoàn thành quá trình chiếm
đoạt, mà nội bộ của Pamirez giáo chắc chắn cũng sẽ có một bộ phận rất lớn
phản đối việc này.
Cái trước, có thể sẽ làm ra một vài bố trí nhằm hy vọng phá vỡ tiến trình này;
Cái sau, thì có khả năng bởi vì tín ngưỡng đối với thần Pamirez, lựa chọn cách
tự sát để thể hiện sự trung thành của mình.
Chúng ta sẽ phải đối mặt với một áp lực rất lớn, bởi vậy, tất cả mọi người, đều
cần phải chuẩn bị thật tốt để đối mặt với gian nan phải gặp trong nhiệm vụ lần
này, không được phép chủ quan một chút nào.
Mọi người cần phải nhớ kỹ, bây giờ có hai người đang là đội viên ngoài biên
chế, đang chờ có vị trí trống đấy."
"Vâng, đội trưởng."
"Vâng, đội trưởng."
Neo nắm bàn tay lại thành đấm, đặt lên bộ ngực mình, những đội viên còn lại
cũng làm một động tác giống nhau, Richard tranh thủ thời gian mà bắt chước
thôi.
"Nhớ kỹ, chúng ta là một đám chó săn!
Ở trong bầy chó săn..."
Đám người cùng hô lên:
"Không trốn tránh, không từ bỏ, không phản bội!"
Hội nghị kết thúc, bởi vì nhiệm vụ bắt đầu từ đêm nay, cho nên buổi liên hoan
vốn lên kế hoạch vào đêm nay phải hủy bỏ, rốt cuộc thì mọi người phải chuẩn
bị sẵn sàng tập kết vào buổi sáng ngày mai.
Richard rất tự giác mà đến gần Karen, nhỏ giọng hỏi:
"Cho nên, anh đã gia nhập vào tiểu đội này từ sớm rồi à?"
"Cũng chỉ sớm hơn cậu một chút mà thôi."
"Cái kia, tôi có một vấn đề muốn hỏi, làm cho bụng của công chúa đảo Ám
Nguyệt..."
"Đây chẳng qua là lời đồn đại mà thôi, tôi cùng với tiểu thư Ophelia chỉ là có
chút ăn ý mà thôi, không có những chuyện khác."
"Thật sự là anh à?!"
"Là cậu ta đấy, là cậu ta, chính là do cậu ta!"
Peia bu lại, còn đưa tay nhấc lên bụng của mình giả bộ thành dáng vẻ giống như
đang mang thai, "Ta tận mắt nhìn thấy vị công chúa điện hạ kia đi như thế này
mà bước lên du thuyền."
Xong khi đùa cợt xong, Peia trực tiếp tựa vào trên người của Karen, rất là làm
càn mà dùng bờ mông đầy đặn nhờ vào tập thể hình của mình cọ vào bên hông
của Karen:
"Lúc nãy Fanny hỏi tôi có cảm thấy hối hận hay không."
"Hối hận về cái gì?"
"Hối hận vào lúc đó, không trực dùng sức mạnh với cậu, bây giờ chỉ sợ là
không còn có cơ hội, ai. Nếu như lúc ấy tôi nghe lời của đội trưởng mà kéo cậu
vào trong rừng cây thì có phải mọi việc đều xong rồi không?
Bây giờ nếu tôi dám làm như thế, cậu có phải hay không sẽ trói tôi vào trên cái
cây nào đó rồi phủi phủi tay bỏ đi?"
Lúc này Fanny cũng đã tới, dựa lên người của Karen một chút, đầu ngón tay vẽ
vòng tròn trên ngực của Karen:
"Đêm mai, ba người chúng ta lại phải ngủ trên một cái giường rồi."