có bá chủ của mỗi một thời đại kỷ nguyên, sau khi bọn hắn bước đến đỉnh điểm
thì sẽ có thể cảm giác được động thái của thế giới này.
Sự sống vô biên, không cách nào dùng tư duy thông thường để đi nhìn nhận
thời gian vô tận, thật ra vẫn luôn tồn tại một quy tắc chí cao đang thúc đẩy mọi
thứ vận động.
Nó không phải thời gian, lại đứng cao hơn thời gian, nó không phải số mệnh, lại
siêu thoát khỏi số mệnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà phần lớn các bá chủ kỷ nguyên chỉ có thể
trấn áp kỷ nguyên của mình, đương nhiên, cũng có chút vài kẻ hùng mạnh cá
biệt có thể trấn áp hai ba, thậm chí càng nhiều kỷ nguyên, nhưng cuối cùng đều
sẽ trở thành lịch sử.
Hoặc là sẽ có kẻ càng mạnh hơn được sinh ra để khiêu chiến ngươi, hoặc là,
ngươi sẽ cảm giác được sự suy yếu của bản thân mình."
"Đây chính là bản chất của sự thay đổi kỷ nguyên sao?"
"Đúng vậy, nhiều lúc mặt ngoài của sự chuyển dịch kỷ nguyên được phân biệt
bởi những sự kiện lớn xảy ra, nhưng trên thực tế, những sự kiện lớn này vốn là
hiện tượng được thúc đẩy từ nguyên nhân bên trong mà nảy sinh.”
"Cho nên, Ánh Sáng đã cảm nhận được sao, cảm giác được sự tranh đoạt nảy
sinh giữa hắn và Trật Tự?"
Richard cười: "Có lẽ vậy, nhưng hắn làm ra một lựa chọn khác càng cực đoan
hơn, chính bản thân hắn chết đi, dùng điều này để bỏ giới hạn của kỷ nguyên.
Thật ra kỷ nguyên trước đã bị phân tách ra thành hai, kỷ nguyên Ánh Sáng và
kỷ nguyên Trật Tự."
"Có thể hiểu được vài phần.”
"Chờ sau khi ngươi kế thừa Thần cách của hắn, thật sự đứng trên vị trí đó thì
ngươi sẽ hiểu."
"Có lẽ vậy."
"Thế nhưng ngươi thật sự cam lòng sao?" Richard nhìn chằm chằm Karen,
"Ngươi hoàn toàn có thể có lựa chọn tốt hơn, ví như, khai sáng một cái kỷ
nguyên thuộc về ngươi, mà không phải tự xem mình là người thừa kế, là đời thứ
hai của kẻ khác, chắc ngươi cũng hiểu rằng điều này có ý nghĩa gì, dấu tích của
ngươi trong lịch sử sẽ bị hắn che lập. Sự tồn tại của ngươi, ánh sáng được ngươi
tỏa ra thế nhưng lịch sử sẽ chỉ càng chú ý đến hắn mà không phải ngươi."
"Thế nhưng, lý tưởng vĩ đại cần tre già măng mọc." Karen bỏ viên đá vào trong
ly của mình, "Hiện tại, toàn bộ Trật Tự Thần Giáo đều đang làm chuyện như
vậy.
Vô số người không cùng thời đại đều đang yên lặng nỗ lực và kính dâng, ta, lại
dựa vào cái gì mà cảm thấy mình bị uất ức?"
Richard chỉ chỉ vào bản thân mình: "Nếu nói đến huyết thống, nhặt được một
cục xương bị vứt trên đường dù gì cũng hoàn toàn không giống với bản thân
nuôi dưỡng ra bắt đầu từ con số không."
Vĩnh Hằng ý chỉ là Richard, Neo so sánh với Karen.
"Ngài quá khen."
"Đáng tiếc, hai vị kia hiện tại không thể xuống đây, nếu thật sự đến cái ngày mà
cả hai cùng xuống đây, có cơ hội, bốn người chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ,
uống rượu, tâm sự."
"Ta phụ trách rót rượu."
Richard lại cứng đờ.
Lhóe miệng Karen nở nụ cười.
Chốc lát, Richard lại khôi phục lại vẻ mặt có chút nghiêm trọng, lại lặp lại một
câu đã nói trước đó:
"Loại người như thế nào, sao lại là tín đồ Trật Tự đây?"
"Thì thế nào?"
Richard lại cứng đờ.
Nhưng lần này, khôi phục rất nhanh, nhưng ánh mắt, lại giống như đã trở thành
một người khác.
Hắn dùng ánh mắt hiền lành nhìn Karen, nói: "Karen.”
"Ông nội?”
Người khống chế cơ thể Richard lúc này lại là Dis.
"Ông nội, ông...”
"Giúp ta nói tiếng xin lỗi, hình như ta đã đọc quá nhiều ký ức.”
"Được rồi, ông nội.”
Richard nhắm nghiền hai mắt, sau một lát, lại mở ra lần nữa, lần này, lại biến
trở về Vĩnh Hằng.
Karen mở miệng nói: "Thật có lỗi, ông ấy không phải cố ý."
Richard: "Hắn vốn nên là ngưởi mà thế giới này đẩy ra để đi phá vỡ kỷ nguyên
Trật Tự mới đúng, nhưng bây giờ, lại trở thành tín đồ Trật Tự."
Lúc Dis thành Thần có thể giết Chủ Thần, Vĩnh Hằng cũng không cảm thấy
kinh ngạc;
Nhưng khi hắn mở ra trí nhớ của mình cho Dis, hắn rốt cục cảm giác thực tế
được thiên phú của Dis, đây là một người có thể tìm lực, có cơ hội trở thành
người khiêu chiến bá chủ kỷ nguyên.
Ngay tại vừa rồi, trong lúc vô ý Dis thiếu chút nữa đã cướp đoạt mất quyền
khống chế một tia Thần niệm này của Vĩnh Hằng.
Karen nói: "Ta cảm thấy, chuyện này cũng không có gì để mà kinh ngạc, ngươi
và Ánh Sáng không phải cũng là cùng đứng chung với chúng ta sao, mặc dù
ngươi và Ánh Sáng không phải tín đồ Trật Tự, nhưng chúng ta đều dự định đi
cải tạo thế giới này, có truy cầu và lý tưởng giống nhau."
Richard đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán: "Không nói chuyện với ngươi nữa, ta
không thể phân tâm."
"Được rồi."
"Bản thể của ta còn ở ngoài kỷ nguyên, nhưng một phần sức mạnh ta ném
xuống đây có một nửa đã tiêu hao trong cuộc Thần Chiến ở Wien kia, một nửa
khác đã tiêu hao gần hết trong lúc chia sẻ kinh nghiệm cho hắn, ta sẽ cố gắng
duy trì không gian ký ức lâu hơn một chút, ta cũng rất chờ mong rốt cuộc hắn
có thể trưởng thành đến mức nào."
"Cảm tạ sự nỗ lực và rộng lượng của ngươi."
"Lần sau gặp mặt ngươi có lẽ là lúc mà Trật Tự và Ánh Sáng đã xuống, ta cũng
cùng xuống theo, cho nên, có ba chuyện."
"Ngươi nói."
"Chuyện thứ nhất, bảo vệ tốt cái thằng này, đến lúc ta xuống cần dùng hắn làm
vật dẫn, trong những người có huyết mạch bây giờ cũng chỉ có hắn thích hợp
nhất, những kẻ khác, đều không được."
"Đây là chuyện đương nhiên."
"Chuyện thứ hai, lúc mà Trật Tự chuẩn bị xuống, ngươi khẳng định là người thứ
nhất cảm giác được, đến lúc đó ngươi nói cho hắn, để hắn giữ lại sức mạnh chờ
ta xuống đánh một trận."
"Chuyện này không cần nhắc, nên như vậy."
"Chuyện thứ ba...”
Vụt!"
Ngọn Giáo Vĩnh Hằng xuất hiện, cắm ở trong mặt tuyết phía trước, khí linh
Michios hiện thân, hành lễ với Richard và Karen ngồi ở đối diện.
"Phóng cây giáo của ta đến trên chiến trường Thần chiến tiếp theo, chờ đến lúc
ta chính thức trở về để sử dụng, ngươi nhìn xem bộ dáng của nó bây giờ kia, bị
các ngươi Trật Tự Thần Giáo giam giữ quá lâu, nào còn có chút dáng vẻ nào
của trước kia, quả thực biến thành một tên học giả yếu đuối."
Michios: "...”
"Không có vấn đề.”
"Chuyện thứ tư, để cho cái cơ thể này theo sát ngươi như hình với bóng, giúp
ngươi làm việc, chia sẻ áp lực thay ngươi...”
"Richard.”
"A?" Richard có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Làm sao mỗi lần làm như thế
này đều sẽ bị nhìn thấu nhỉ."
"Ha ha, thằng nhóc này."
Karen đưa tay đập bả vai Richard hai lần