Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta tin, thậm chí ta có thể nói cho ngài một chuyện, lúc khu vực trung tâm của

Sinh Mệnh Thần Giáo bị bao vây nhưng vì sao các khu Thánh địa bên ngoài đều

án binh bất động, bởi vì có không ít người ở trong Sinh Mệnh Thần Giáo thật ra

cũng không muốn Chủ Thần trở về lấy mạng bọn hắn, cho nên có rất nhiều

Thánh địa của Sinh Mệnh đã đào ngũ khỏi tiền tuyến khi cuộc chiến bắt đầu."

"Thư ký trưởng Karen, ngươi đang nhắc nhở ta sao? Ta nghĩ, nội bộ Luân Hồi

Thần Giáo chúng ta chắc hẳn cũng có không ít người đã liên hệ với Trật Tự

trước nhỉ?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Lúc cuộc chiến với Nguyệt Nữ Thần Giáo gian nan nhất, ta mở Cánh Cổng

Luân Hồi, dẫn tới rất nhiều tín đồ linh hồn trong Cổng ra ngoài dung hợp với

thần quan bình thường.

Nếu ta đã có cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo như này thì trong cái đám phía dưới

cũng chắc chắn có không ít những kẻ có ý nghĩ tương tự.

Nhưng ta không phải là Norton, Người Gác Cổng cũng không phải Đại tế tự,

quyền lực của ta không thể nào ảnh hưởng đến việc này, mặt khác, bây giờ ta

cũng không có ý định làm gì.

Cho nên, nếu như lần này Thư ký trưởng Karen còn có cái nhiệm vụ đặc thù gì

mà nói, rất xin lỗi, ít ra ở chỗ ta thì ngươi sẽ thất vọng rồi."

"Thật sự thì cũng không có nhiệm vụ đặc thù gì cả.”

Hiện tại thì hình thức vận hành của trung tâm quyền lực Trật Tự Thần Giáo vô

cùng quỷ quái, bên ngoài là Creed còn trong bóng tối thì Protaras phụ trách các

hạng mục vận hành đối nội và đối ngoài của Giáo Đình;

Từ khi Đại tế tự tự đóng băng bản thân thì cũng chẳng làm gì cả, chỉ thỉnh

thoảng sẽ nói đôi ba lời, thông qua Alfred bên cạnh mà đưa tin cho Karen;

Còn Karen thì dựa vào vài đôi câu đôi lời này… không, gần như là dựa vào

những từ ngữ mấu chốt mà hoàn thành nhiệm vụ, vừa làm còn phải vừa suy

nghĩ ta rốt cuộc đang làm cái gì?

Romir giơ ly rượu lên: "Có lẽ chúng ta đều không nhìn rõ ràng được, chỉ khi

chuyện thật sự xảy ra trước mắt thì mới có thể bừng tỉnh hiểu ra."

Karen giơ ly nước lên, kính với Romir:

"Vô cùng đồng cảm."

Sau bữa tiệc tối, Karen được sắp xếp đến trong chỗ chiêu đãi của Giáo Đình mà

nghỉ ngơi, đây là một tòa kiến trúc rất cao, đứng trước cửa sổ có thể trông thấy

bóng dáng khổng lồ của Cánh Cổng Luân Hồi rất rõ ràng.

Miuri mở cửa: "Bộ trưởng, có người cầu kiến, là Lango."

"Để hắn vào."

Chỉ chốc lát sau Lango đã đi đến.

"Ha ha, đã lâu không gặp, ngài Karen."

"Ngồi đi, có chuyện gì sao?"

"Các Trưởng Lão Thần Điện biết ta và ngài có một chút giao tình, cho nên

muốn để ta đến chỗ ngài nói vài lời."

Karen lắc đầu: "Phải để ngươi thất vọng."

"Không quan trọng, dù sao ta cũng không có ý định hoàn thành nhiệm vụ này."

"Ừm."

Hai người đều trầm mặc, không ai nói chuyện.

Chốc lát, Lango đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn xem Cánh Cổng Luân Hồi ở

phía ngoài, nói: "Thật ra, ở ngoài Cổng có một loạt trận pháp che đậy phía

ngoài."

"Ta cũng đoán được chuyện này, ta nghĩ quân đoàn Luân Hồi các ngươi cũng đã

không tiếc dùng tài nguyên chiến tranh mà tấn công làm hao mòn vách ngăn

phía ngoài Cánh Cổng Luân Hồi rất lâu nhỉ?"

"Không ít sinh vật vong linh ở Luân Hồi Cốc đều bị ép ra ngoài, buộc bọn

chúng dùng mạng sống của mình để đi gặm mòn những vách ngăn kia, mặc dù

Thần mà ta tín ngưỡng còn không trở về, nhưng bữa tiệc hiến tế đã đang bắt

đầu.”

"Không tốt sao?"

"Ngài quên rồi sao, ngài Karen, ta là linh hồn từ phía trong Cổng, ngươi có thể

tưởng tượng ra cái loại cảm giác này sao, thời điểm mà Chủ ta trở về thì cũng là

khoảnh khắc quá khứ của ta bị xoá đi hoàn toàn.

Nguồn gốc, sự tồn tại, quê hương của ta chỉ là một cái nồi, một cái bát, một

miếng…thịt đã được nấu sẵn.”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tia sáng chói mắt chiếu qua, không phải tập kích

hay ám sát, mà là động tĩnh phát ra từ phía Cánh Cổng Luân Hồi, vào lúc này

toàn bộ Luân Hồi Cốc cũng bắt đầu chấn động trên phạm vi lớn.

Karen: "Xem ra đã thành công.”

Lango: "Bởi vì ngài đến để cho bọn hắn sợ, gượng ép tăng tốc độ, nhưng mà Kỵ

Sĩ Đoàn của Trật Tự đâu?”

"Sao vậy?"

"Chả nhẽ Trật Tự Thần Giáo các vị thật sự dự định ngồi xem chủ ta trở về từ

trong Cánh Cổng Luân Hồi sao?"

"Tại sao ta có cảm giác ngươi có chút chờ mong Trật Tự chúng ta tuyên chiến

với Luân Hồi vào ngay lúc này?”

"Nếu như tuyên chiến mà nói thì lần này ta sẽ không kháng cự."

Karen thở dài, nói:

"Cảm ơn."



Thần Điện công vụ của Trật Tự Thần Giáo, nơi bàn trà.

Alfred đang đọc sách cho Đại tế tự, lúc này, Đại tế tự cất tiếng:

"Karen đi Luân Hồi rồi sao?"

Alfred lập tức đứng dậy cung kính hồi bẩm nói: "Thiếu gia bây giờ đang ở Luân

Hồi Cốc."

"Ừm."

Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, sương băng trên mặt Đại tế tự bắt đầu tan rã,

nhưng mà cũng chỉ hoà tan một chút trên mặt để hắn có thể thật sự mở miệng

nói chuyện:

"Thần Luân Hồi, Nữ Thần Mặt Trăng, Tiranus hoan nghênh các ngươi trở về."



Luân Hồi Cốc.

Cánh Cổng Luân Hồi đã mở ra một phần ba, vách ngăn phía trên đã bị hao mòn

đến mức gần như không thể cảm nhận được nữa.

Cùng với tiếng động vang lên dữ dội, lúc này trong Cổng là Thần uy mênh

mông truyền ra ngoài.

"Ca ngợi chủ ta, ca ngợi Luân Hồi vĩ đại!”

"Ca ngợi chủ ta, ca ngợi Luân Hồi vĩ đại!”

Phía dưới, các thành viên quân đoàn bắt đầu cúng bái.

Romir trông thấy khu vực của các Trưởng Lão Thần Điện thì có nhiều người

dùng vẻ mặt kích động, có lẽ theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần chủ trở về, vậy bọn hắn

cũng sẽ có cơ hội thành Thần.

Thế nhưng mà rốt cuộc là vì cái gì mà bên Trật Tự Thần Giáo ngỡ như đã hoàn

toàn quên đi nơi này vậy, tương tự như vậy Trật Tự Thần Giáo cũng không có

triển khai bất cứ hành động gì với Nguyệt Nữ Thần Giáo.

Nếu như Trật Tự Thần Giáo đã bị tổn thất rất nặng nề thì còn có thể hiểu được,

nhưng vấn đề là 12 Ky Sĩ Đoàn Trật Tự vẫn còn rất hoàn hảo, trong mấy sự

kiện lần trước không chỉ không tổn thất gì mà thậm chí đều không cần điều

động.

Lúc một con hổ bắt đầu ăn chay thì ngươi sẽ không cảm thấy nó đáng yêu mà

chỉ cảm thấy… càng kinh khủng hơn.

Rốt cục,

Bóng dáng của một Thần thể to lớn cao ngang với chiều cao của Cánh Cổng

Luân Hồi xuất hiện ở phía trong Cổng, sắp bước ra từ bên trong.

Tiếng cúng bái náo nhiệt ở bên ngoài vào lúc này cũng im bặt.

Tất cả mọi người trợn to mắt, biểu cảm kinh ngạc, bởi vì vị Thần xuất hiện

trong Cánh Cổng Luân Hồi không phải Thần Luân Hồi mà là một vị Nữ Thần.

Romir không dám tin mà hét lên kinh ngạc:

"Nữ Thần Mặt Trăng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK