phong phú cho bữa khuya.
Trước hết Alfred đánh thức Karen, sau khi Karen tỉnh lại thì đi rửa mặt, Alfred
thì đến phòng ăn trước, ở trước cửa phòng ăn, nhìn thấy Memphis đang đứng ở
đó.
"Ta vốn cho rằng ngài sẽ đến cùng bọn họ." Alfred mỉm cười nói.
Memphis có thể biến thành Eisen, sau đó cùng cha mẹ mình mang đồ ăn đến
đây để thăm hỏi.
Memphis nhìn cha mẹ mình và Wilker đang bận rộn ở bên trong, trả lời:
"Vậy thì ta phải bận rộn cùng họ thay vì đứng yên một chỗ chờ ăn cơm."
"Ngài nói rất có lý."
Alfred cảm thấy bệnh tình của Memphis khôi phục cực kỳ tốt, đương nhiên, chủ
yếu vẫn là bởi vì ông ấy biết thiếu gia nhà mình là cháu trai của ông ta, đây là
một sự cứu rỗi đối với tâm bệnh trong lòng ông ấy.
Lập tức, Alfred trông thấy một chiếc hộp có vẻ xưa cũ đặt trên mặt bàn sau lưng
của phu nhân Đường Lệ, hỏi:
"Đó là cái gì?"
"Ta không biết." Memphis lắc đầu.
"Chuyện trong nhà của ngài mà ngài không biết?"
"Ta có khi còn không hiểu rõ mẹ của mình bằng vợ ta hiểu bà ấy."
"Lời này thì ta tin."
"Đội trưởng đâu rồi?"
"A, ta đã gọi thiếu gia, thiếu gia lập tức tới ngay, thiếu gia vẫn luôn rất tôn trọng
đối với phu nhân Đường Lệ."
"Vậy ngươi vào trước đi, ta ở chỗ này chờ đội trưởng đi vào chung."
"Ừm, được rồi."
Dù sao cũng là liên hoan của nhà người ta, Alfred cảm thấy mình hẳn phải chừa
việc cho họ làm.
Đi vào nhà ăn, Alfred cầm lấy đĩa đi đến chỗ phu nhân Đường Lệ để lấy đồ ăn,
lúc giữa đường ánh mắt quét vào cái hộp cổ xưa kia vài cái.
Nếu như không phải sợ thiếu lễ phép, Alfred cũng muốn trực tiếp dùng Ánh
Mắt Mị Ma để thăm dò nó.
Mặc dù không có cách nào làm trực tiếp như vậy, nhưng Alfred cảm giác được
khí tức phong ấn từ bên trong chiếc hộp, hẳn là mới vừa được mở phong ấn,
đồng thời, ánh mắt của anh cảm thấy có chút bỏng nóng.
Nhìn theo chiều dài của chiếc hộp này, bên trong chắc là dùng để đựng vũ khí
nhỉ?
Đưa cho thiếu gia nhà mình?
Sau khi thanh kiếm Lưu Tư gãy mất, thiếu gia nhà mình bây giờ vẫn còn đang
tìm một món vũ khí mới.
Alfred là biết vị phu nhân này không giống bình thường, rõ ràng bà ấy rất yêu
thương thiếu nhà cũng vốn là cháu ngoại của bà ấy, sau khi biết kiếm của thiếu
gia bị gãy thì đưa một món vũ khí cũng rất bình thường.
Cho nên, gia thế thật sự rất quan trọng.
Lão gia Dis mặc dù không trực tiếp cho thiếu gia nhà mình nhiều thứ, nhưng
những mối quan hệ năm xưa của lão gia Dis, thiếu gia nhà mình đã cảm nhận
được, lúc trên Hỏa đảo ngài Tahisen là một ví dụ tốt nhất.
Vậy thì chờ thiếu gia mình đến để mở ra, ha ha.
Alfred bưng đĩa tìm một chỗ để ngồi xuống, nếm thử một miếng tai lợn.
Ừm, hương vị rất không tệ, rất giống với thiếu gia mình làm.
"Ông nội bà nội, hà hà."
Richard bưng đĩa bước tới.
Ông Deron trông thấy cháu trai nhà mình tới, tay phải cầm thìa tay trái nắm lại
gõ lên lưng của mình, trong ánh mắt mang theo sự cưng chiều nói: "Vì cháu,
thật là là đem làm cho bộ xương già này của ông nội mệt chết rồi."
"Ai bảo ông nội thương cháu chứ."
"Vậy còn bà nội thì sao? Chả nhẽ bà nội lại không thương cháu?"
"Bà nội cũng thế, bà nội cũng thương cháu."
"Muốn ăn miếng nào?"
"Vịt, cháu muốn vịt."
"Đây."
"Thêm một chút dưa chuột băm và rau giá, còn có chân giò hun khói, nhiều
thêm một chút."
"Một mình cháu ăn hết nhiều như vậy à?"
"Đương nhiên ăn hết, lượng cơm ăn bây giờ của cháu cũng nhiều mà, à, ông
nội, lại cho cháu thêm một đĩa."
"Đừng quá lãng phí."
"Sẽ không, sẽ không."
"Ai ai ai, lấy nhiều cơm như thế, cháu là cái thùng cơm à?"
"Yên tâm yên tâm, ăn được, ăn được."
Richard bưng hai đĩa đồ ăn đầy, cơm thì vung cao lên giống như hai cái ngọn
núi nhỏ vậy, sau đó đi tới một chỗ trong phòng ăn.
Hai ông bà lão vừa múc đồ ăn cho người khác vừa để ý hành động của cháu trai
mình, trông thấy cháu trai của mình bưng đĩa rồi ngồi xuống trước mặt một cô
gái, sau đó ân cần cầm chén nhỏ và dao nĩa lấy đồ ăn giúp, lại đứng dậy đi lấy
nước.
Ông Deron chỉ cảm thấy hình ảnh này thật quá giống, giống như là một ký ức
đã phủ bụi lâu ngày bỗng trùng lặp lại.
Không khác, từng hành động của cháu trai mình lúc này, thật sự là rất giống với
ông ấy năm đó.
Lúc đang theo đuổi vợ của mình, mình cũng là tỉ mỉ từng li từng tí như này,
thậm chí là có chút hèn mọn.
Phu nhân Đường Lệ thì "Hừ" một tiếng, nói: "Cô bé nhà Filsher."
"Nhìn cũng không tệ lắm." Ông Deron nói, "Dáng vẻ và khí chất đều rất tốt."
"Tốt chỗ nào? Tốt chỗ nào? Ông nhìn thử cái bộ dạng nịnh nọt của cháu ông đi,
con gái người ta thận trọng đến dường nào, thận trọng đến nỗi tôi còn không
chịu được."
"Cái này không phải cũng giống như bà năm xưa sao."
Phu nhân Đường Lệ: "..."
"Ý của ta là, cháu trai thích là được."
"A, ông không biết nguyền rủa nhà Filsher à? Ông không không lo lắng rằng
nếu cháu trai của ông đi gần cô bé đó quá, về sau sẽ mang theo lời nguyền rủa
về làm của hồi môn cho nhà Guman ông sao?"
"Richard cũng đã đến cái tuổi này, nên làm chuyện mà cái tuổi này cần làm,
chúng ta làm trưởng bối, tốt nhất đừng can thiệp quá nhiều."
"Deron."
"Ừm?"
"Lúc ông theo đuổi tôi, cha mẹ của ông có phải cũng rất không vui có phải
không?"
"Không... Không có."
"A."
Phu nhân Đường Lệ thở dài, nói: "Tôi cũng không muốn làm thông gia với mụ
đàn bà nhà Filsher kia."
"Chuyệ giữa người lớn với nhau, qua thì cũng đã qua rồi, tốt nhất đừng liên lụy
đến bọn nhỏ."
"Bây giờ tôi cũng không phải đang làm khó dễ gì, tôi cho Richard thể diện, nó
làm đồng đội với cô bé kia cũng không sao, quan hệ giữa nó và cô bé kia tốt
hơn một chút cũng không có gì quan trọng, nhưng nếu nó thật sự muốn phát
triển theo cái xu hướng kia, chờ đến lúc nó về nhà, tôi sẽ nói rõ chuyện với nó,
để nó sớm bỏ cái ý nghĩ kia đi."
"Tôi sợ làm như vậy sẽ khiến mọi chuyện ngược lại, có lẽ từ đầu vốn không có
chuyện gì cả, bị bà xen vào như vậy thì nó lại trở thành thật đấy."
"Deron, tôi đang suy nghĩ cho nhà Guman của ông đấy, rốt cuộc ông đứng ở bên
nào?"
"Cháu của tôi vui vẻ là được, ha ha." Ông lão cũng khó có lần nào kiên định
như vậy, "Nó vui vẻ là được chứ sao."
"Ông đúng thật là không sợ nguyền rủa đâu nhỉ."
"Bà có còn nhớ rõ sau lần tỏ tình thứ bảy thất bại của tôi thì bà nói với tôi cái gì
không?"
"Ông cảm thấy tôi sẽ đi nhớ chuyện này à?"
"Bà nói với tôi, trên người bà có nguyền rủa, bà hỏi tôi có sợ hay không."
Tay phu nhân Đường Lệ cầm thìa, khẽ run lên.
"Có cái gì phải sợ chứ, đúng không?" Trên mặt ông Deron lộ ra ý cười, "Người
trẻ tuổi mà, có gì phải sợ."