viên:
"Rốt cuộc là cái gia tộc Ellen này dẫm phải cứt chó gì mà may mắn thế!"
Trước thì dùng phiếu tên sách do Dis tặng chỉ vì giết một tộc trưởng của gia tộc
Rafael;
Hiện tại, cháu trai lại để cho hào quang trí tuệ của Thần này tràn ra ngoài, kể từ
hôm nay, con em gia tộc trong trang viên Ellen, thiên phú bình thường trở nên
ưu tú, thiên phú ưu tú trở thành thiên tài.
Đây chính là sức mạnh của Thần, dù chỉ là tràn ra ngoài một chút cũng đủ để
thay đổi hoàn cảnh.
Gia tộc từng sinh ra Trưởng Lão Thần Điện vì cái gì có thể kéo dài không suy
tàn, nếu không xảy ra vấn đề lớn mà nói thì luôn có thể tiếp tục có thiên tài mới
xuất hiện, cũng là bởi vì Trật Tự Thần Điện sẽ tiến hành chúc phúc cho gia tộc
của tân trưởng lão.
Vốn là Karen cũng có thể hưởng thụ cái đãi ngộ này, nếu Dis đồng ý tiến vào
Thần Điện.
Hiện tại, cái đãi ngộ này lại bị trang viên Ellen hưởng thụ.
Đây chính là sự xa xỉ cao cấp mà ngay cả Thủy tổ Ellen của bọn hắn cũng
không dám tưởng tượng đến.
Nhưng mà bất cứ chuyện gì đều là có tác dụng phụ, nếu như nồng độ tràn ra
ngoài lại cao hơn một chút thì tất cả mọi người trong trang viên Ellen đều sẽ bị
ô nhiễm rồi;
Nếu như “Chủ nhân” của hào quang là Kevin hơi có chút ý đồ xấu, những người
từng trông giữ trí tuệ của nó thì đều sẽ biến thành con rối cho nó.
Vẫn may là cho dù như không để ý đến mặt mũi của Karen mà chỉ xem trên mặt
mũi của Pall thì chuyện như vậy cũng sẽ không phát sinh.
Trong văn phòng, tư duy bắt đầu dung hợp với Kevin.
Nếu như nói, lúc trước Karen mở phong ấn ra là để Kevin thay đổi trên mặt
hình tượng, như vậy thì dung nhập tư duy khiến cho khí chất được thăng hoa.
Quá trình này rõ ràng còn không kết thúc, nhưng Thần uy cũng đã tràn ra ngoài.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được áp lực của Thần uy, cho dù rất nhỏ
nhưng ở trong mắt người bình thường lại như một toà núi lớn đè xuống.
Vẫn may là áp lực này chỉ giới hạn trong phòng làm việc, không có khuếch tán
ra ngoài, nếu không, không biết bao nhiêu người trong trang viên sẽ bị hù chết,
lúc trước vừa hưởng cơn mưa ban phước của Thần sau đó lại đón thêm một trận
sấm sét kinh hoàng.
Những người khác ở trong phòng thì lại bắt đầu “Trò chơi chịu đựng”.
Quỳ xuống cúng bái là chuyện không thể nào, thời điểm kiểm chứng mức độ
thành kính tín ngưỡng ở trước mặt “Karen” đã đến.
Karen bình thản nhất, Thần uy của Ranedal không có ảnh hưởng gì đối với anh,
đơn giản là chỉ cần pho tượng nghiện đói sâu trong linh hồn gầm thét đáp lại hai
tiếng;
Pall vốn không muốn chống cự, cô nằm sấp trên ghế, nhìn não của Kevin phát
triển. Những người còn lại thì ai nấy trên mặt đều lộ vẻ giãy dụa.
Ở đây thì áp lực của Bern và Alfred là nhẹ nhất.
Vẻ mặt của Darien thì vô cùng phong phú, vừa vặn vẹo sợ hãi lại vừa hưng
phấn, bởi vì hắn nhìn thấy tương lai tốt đẹp của Đảng đầu trọc.
Rốt cục quá trình dung hợp cũng hoàn thành, Kevin tìm về lại đầu óc của mình.
Trong nháy mắt,
Nó biến thành một con chó cao quý thánh khiết không thể xâm phạm toả ra
Thần quang trong phòng làm việc.
"Gâu!"
Kevin kêu một tiếng, khí tức của nó bắt đầu thu hồi, Thần uy tiêu tán, cũng
đồng thời cởi bỏ áp lực của mọi người trong phòng.
Ngoại trừ Karen ra thì tất cả mọi người đều thở phào một cái.
Pall nhảy xuống cái ghế, muốn đi trải nghiệm cái “đệm” mới. Nhưng một câu
nói của Karen làm cho cô lại lui trở về.
Karen giơ một cái tay lên, nói:
"Tiếp tục."
Lão Saman đi ra khỏi văn phòng, khi trở về, trong tay ôm một cái hòm được
phong ấn, lão tự mình giải phong ấn, mở hòm ra, bên trong là một cái xương
đầu.
Xương đầu như là vật sống, bên trong hốc mắt của nó có ánh sáng, nó nhìn thấy
Kevin, sau đó, nhìn về phía Karen ngồi phía sau bàn làm việc.
Dù sao cũng là “Tự mình hiểu rõ mình”, xương đầu dựa theo vẻ mặt và động tác
của Kevin đã lập tức “Nhận ra” thân phận thật của Karen.
Nó cảm khái nói:
"Ukunga vẫn luôn thích khoác lác về bạn cùng phòng của mình, nói mỗi một
người đều là nhân kiệt, chỉ có hắn bởi vì tùy hứng, sống uổng phí sinh mệnh. Ta
thật rất tò mò sau khi Ukunga biết thân phận chân thật của ngài thì hắn sẽ có
biểu cảm ra sao.
Hắn có còn dám gọi ngài bằng một tiếng “bạn cùng phòng” hay không."
Karen rất bình tĩnh mà đáp: "Ta sẽ gọi hắn."
Xương đầu cắn răng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", giống như là đang gật đầu, sau đó nó
xoay tròn, nhìn về phía Kevin:
"Quả nhiên bản thể của ta luôn luôn có thể tìm đến vị trí thích hợp nhất để quỳ
xuống, nhưng ta thật sự không nghĩ tới, lần này, bản thể à, thế mà ngươi thật sự
biến thành một con chó."
Bị chính xương sọ của mình trêu chọc như thế, hiển nhiên là Kevin có chút tức
giận, mí mắt của nó gục xuống.
Xương đầu kêu "Kẽo kẹt kẽo kẹt", giống như là đang bật cười:
"Ai, ta cũng sắp biến mất rồi, bất kính với ngươi một chút thì thế nào, ngươi
nghĩ ta sẽ còn sợ ngươi à?"
Khóe miệng Karen lộ ra ý cười, có vẻ mỗi bộ phận của Kevin đều rất thú vị, có
tính cách và ý thức bản thân rất rõ ràng.
Lão Saman nhìn về phía Karen, chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng.
Cũng giống như lúc nãy, Karen chỉ là nói một câu đơn giản: "Cho nó đi."
"Vâng, thiếu gia."
Lão Saman đưa xương đầu cho Kevin, Kevin ôm xương đầu vào trong lòng.
Xương đầu bắt đầu hòa tan, dần dần chui vào cơ thể của Kevin.
Tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Karen ra thì vẻ mặt ai nấy đều bắt đầu trở nên
trang nghiêm.
Bởi vì tất cả mọi thứ trước đó đều có thể xem như là ngụy trang để sau cùng lấy
được cái xương đầu này.
Sau đó sẽ phải xem xem Thần có được sức mạnh sẽ phản bội hay không.
Ngay cả Pall cũng hơi hồi hộp.
Darien thì không hồi hộp như vậy, nhưng vì để cho mình phù hợp với hoàn cảnh
thì cũng bắt đầu hồi hộp lên.
Quá trình dung hợp cực kỳ thuận lợi, dù gì thì cũng là đồ của mình, mà bản thân
Ranedal được bảo tồn rất tốt, phân thân của nó gọi nó là bản thể, ý thức chủ tớ
rất rõ ràng.
Nhưng mà trong quá trình này có một ít thứ vốn có thể ngăn chặn nhưng đến
bây giờ đã không còn áp chế nào.
Ví như là hình tượng của Kevin.
Nó là một con chó, nhưng trên thân nó không ngừng xuất hiện hình ảnh một
người, hình chiếu của một tên đầu trong đầy vẻ kiêu ngạo đang không ngừng
lấp lóe ở chỗ của nó, lại càng không ngừng trở nên rõ ràng, đây là hình tượng
bản thể của Ranedal. Phải biết rằng từ khi bị Dis và Hoven liên thủ bắt giữ rồi
phong ấn, thái độ của Kevin đối với Karen là vô cùng nịnh nọt.
Nó biết Karen rất đề phòng mình cho nên vì để giảm bớt sự đề phòng, nó rõ
ràng đã sớm có thể nói chuyện như Pall nhưng lại kiên trì sủa như chó.
Lần trước mở miệng nói chuyện vẫn là lần Pall bị bắt đi.
Bởi vì nó rất rõ ràng mình biết nói chuyện cũng tương đương với đang nhắc nhở
Karen phải đề phòng mọi lúc, chỉ có không ngừng “Gâu gâu gâu” thì mới có thể
để cho Karen xem mình như một con chó nghe lời.
Bây giờ đã không còn giống vậy nữa.
Phong ấn giải trừ,
Trí tuệ trở về,
Dung hợp một phần Thần thể,
Biên độ sức mạnh tăng trưởng thật sự là quá nhanh.
Người bình thường biến thành nhà giàu mới nổi còn không thể giữ vững lòng
mình, chớ nói chi là từ một con chó nhảy vọt thành Thần.
Cuối cùng xương đầu đã được dung hòa hoàn toàn, mà hình ảnh hư ảo kia cũng
theo đó mà hoá thực.
Kevin biến mất, nó không tiếp tục là chó, mà là…biến thành Ranedal.