Thành viên trong tiểu đội có 10 người, cộng thêm Karen là đội trưởng, tổng
cộng là 11 người, đây là việc mà mọi người đều đã biết.
Cho nên khi mọi người nghe được kết quả mà Alfred báo cáo là "12 người", tất
cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Karen sẽ không cho rằng là do Alfred đếm sai, nhưng mặc kệ như thế nào, anh
đều phải tự mình đếm một lượt.
"Alfred."
"Có." 1 người.
"Bart.
"Có." 2 người.
"Ashley."
"Có." 3 người.
"Ventura."
"Có." 4 người.
"Muri."
"Có." 5 người.
"Memphis."
"Có." 6 người.
"Richard.
"Có" 7 người.
"Maas."
"Có." 8 người.
"Blanch.
"Có." 9 người.
"Có." 10 người.
"Philomena.
"Có." 11 người.
Karen chỉ chỉ mình, tính đến mình, 12 người!
Điểm danh từng người từng người, làm sao còn có thể đếm sai? Mà lại Karen là
nhìn về phía từng một người rồi hô lên tên của họ sau đó nghe đáp lời thì mới
bắt đầu đếm.
"Sau đó tôi mới ý thức tới, a, không đúng, tôi vào đây một mình mà, ha ha • • "
Bức thư kết thúc ở đây, Piston không có tiếp tục viết tiếp, nhưng ở nơi này chỉ
có một con búp bê bằng gỗ, cũng không có thi thể nào cả, cho dù một sau một
trăm năm thì ngươi chết ở đây vẫn có thể còn xương cốt giữ lại.
Cho dù viết đến đây thì bị giết, vậy còn cái giấy dán trên phong bì thư lại ở đâu
ra?
Cho nên, Piston là phát hiện bên cạnh mình có thêm một người xuất hiện, sau
đó lại thuận tay viết xuống câu nói này, về sau xếp gọn bức thư lại, sao đó đưa
bức thư vào trong mồm của con búp bê rồi đặt nó vào đằng tảng đá.
Ông ta chắc hẳn cũng không có chết ở chỗ này, ít nhất cũng không phải là chết
ở địa điểm này.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm để cân nhắc đến Piston, trước
hết phải xử lý xong tình huống bây giờ.
"12 người sao? Ta cũng đếm ra được 12 người."
"Tại sao có thể có 12 người?"
"Kẻ thêm vào kia là ai?"
Tất cả mọi người bắt đầu kiểm kê nhân số, đều không ngoại lệ, kết quả đều là
12 người.
Karen phủi tay, nói với tất cả mọi người: "Mọi người tay cầm tay, tạo thành một
vòng tròn." Tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của Karen, tay cầm tay tạo
thành một vòng tròn.
"Bây giờ, ghi lại người ở hai bên tay các ngươi là ai, sau đó, dựa vào ta mà bắt
đầu, thứ hai là Alfred, chúng ta bắt đầu đếm số. 1!"
"2!" "3!" "4!" "5!" "6!" "7!" "8!"?!?,
"10!" "11!"
"12!"
Người cuối cùng hô lên 12, là Richard. 12 người, vẫn là 12 người!
Vẻ mặt của mọi người trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng lên, bởi vì điều này
có nghĩa cái người dư ra thêm kia, bây giờ vậy mà đang cùng nắm tay đứng
chung với mọi người?
Nói không chừng, trong tay mình đang nắm tay của kẻ đó
"Richard, từ cậu bắt đầu, theo chiều Memphis đếm số lại một lần nữa!
"Vâng, đội trưởng. 1!"
"2!"
"3!"
Alfred: "11! "
Karen mở miệng nói: "12. "
Lại là 12.
Karen buông tay ra, dặn dò: "Mọi người trong ba lô đều có giấy và bút, bây giờ
ta muốn các ngươi hỏi thăm những người khác rằng bên cạnh hai bên người của
họ là ai, sau đó viết tên lên trên giấy, vẽ ra theo một vòng tròn, không cho phép
ghi sai vị trí!"
Không thể chỉ để cho một người đi hỏi thăm vị trí, lỡ như cái người kia là kẻ có
vấn đề hoặc là hắn đã bị ảnh hưởng thì sao? Rất nhanh, ngay cả bản thân Karen,
tổng cộng 12 tờ giấy viết tên được đặt ở trước mặt.
Karen bắt đầu so sánh từng tờ.
"Đây là 11 người, đây cũng là 11 người, đây cũng là • • •.. • "
Kiểu chữ và bố cục trên mỗi tờ giấy đều khác biệt nhau, nhưng kết quả là giống
nhau, vị trí so sánh với nhau cũng đều chính xác, mà trên mỗi tờ giấy thì số
lượng người là 11.
Lại đếm trang giấy, tổng cộng là 11 tờ.
"Số lượng lại đúng rồi?" Muri nghi ngờ nói.
"Ừm, số lượng lại đúng rồi." Karen đứng người lên, ra lệnh, "Tất cả mọi người,
lại làm thành một vòng tròn, đếm số.
Mọi người lập tức làm theo, một vòng đếm số kết thúc, lại là 12 người.
Karen mím môi, mở miệng nói: "Mas, Memphis, dùng trận pháp thăm dò tình
hình nơi này, nhìn xem xem có sóng năng lượng bất thường nào không."
Memphis nhắc nhở: "Đội trưởng, có cần bố trí một trận pháp ngăn cách rồi sau
đó lại chúng ta đếm số lại ở trong trận pháp không?
Karen lắc đầu, nói: "Không cần thiết phải làm vậy."
"Được rồi, đội trưởng." Memphis cũng không hỏi nhiều, bắt đầu cùng với Mas
cùng nhau bố trí trận pháp thăm dò.
Karen không phải là muốn giảm bớt việc, mà là “kẻ xuất hiện thêm kia” có thể
gượng ép mà tạo ra cảm giác xuất hiện trong đám người nhiều lần như vậy, mà
đám người lại không phát giác được một chút nào, điều này cũng có nghĩa rằng
cho dù có sử dụng trận pháp ngăn cách, cũng sẽ không có hiệu quả gì đối với sự
tồn tại của nó.
Điều quan trọng nhất đó chính là, đối với sự tồn tại của nó thì Karen cũng đã có
một sự suy đoán.
Ở trong bút ký của ông Hoven cũng có ghi chép một tình huống tương tự, theo
hình thức của một câu chuyện xưa, kể về một đội người của Vực Thẳm Thần
Giáo thâm nhập vào một khu vực bí cảnh để điều tra, cả đội có tổng cộng 9
người, cuối cùng chỉ còn duy nhất một người còn sống sót quay trở ra, người
sống sót duy nhất này cũng đã trở nên điên loạn, mỗi lần khi được hỏi thăm
chuyện liên quan đến những việc đã xảy ra trong bí cảnh, hắn ta chỉ không
ngừng mà kêu gào lên một câu "Người thứ mười!"
Mức độ bất thường của người này về mặt tinh thần đã không còn cách nào để
khôi phục lại, cho dù có sử dụng phương pháp thăm dò ký ức cũng không thể,
bởi vì nhận thức của hắn cũng đã bị bóp méo hoàn toàn.
Manh mối chủ yếu đến từ một quyển bút ký ở trên người của hắn, được hắn ghi
chép lại những việc trước khi hắn hóa điên, tình huống cũng không khác biệt
lắm với tình huống mà tiểu đội mình đang gặp phải, cả đội gồm 9 người biến
thành 10 người, nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể tìm ra được kẻ thứ 10
kia đang ở đâu.
Cuối cùng, "Người thứ 10" kia từng bước từng bước giết chết những người còn
lại trong đội.