thì phương pháp tốt nhất, là để cho họ mỗi ngày ngủ chung chăn với cậu."
Karen đưa tay, búng vào đầu Pall một cái.
"Ôi, làm cái gì thế, cậu thấy vui lòng chứ tôi thì không đâu, hừ!"
"Cũng là vì trong cơ thể cậu tích trữ nhiều, những kẻ thờ phụng Ánh Sáng kia
cũng sẽ không xa xỉ mà dùng năng lượng trong cơ thể mình để tăng nhiệt độ của
nước trong bồn tắm đâu."
Healy đi truyền tin, Dora và Doreen lập tức thu dọn, chuẩn bị quần áo sạch và
đồ rửa mặt, thậm chí bao gồm đồ lau nhà và khăn lau.
Đây không phải lần thứ nhất bọn họ đi qua phòng tắm Karen mà ngâm trong
bồn, trước đó cũng đã có kinh nghiệm, bọn họ sẽ không bởi vì việc đi qua ngâm
nhờ nước tắm của một người đàn ông mà cảm thấy ngại, cũng không phải bởi vì
Karen vẻ ngoài đẹp mắt mà lại văn nhã, mà là bởi vì các cô từng chịu sự tra tấn
của ô uế.
Bởi vì từng chịu đựng sự đau khổ, cho nên mới có thể bỏ qua những lời già
mồm không cần thiết.
Về phần đồ lau nhà và khăn lau, tất nhiên là muốn lau dọn sạch sẽ sau khi ngâm
nhờ bồn tắm xong.
Gia sư Daisa thấy thế, cau mày, trong sự nhận biết của cô ấy, có vẻ giống như
hai chị em song sinh này đang chuẩn bị qua tắm cùng với người thanh niên kia?
Cô ấy đến đây dạy cũng đã được một khoảng thời gian, mặc dù gặp mặt và tiếp
xúc cùng Karen không nhiều, nhưng cô cũng có thể nhìn ra, ở trong cái Nhà
Tang Lễ này, người thanh niên trẻ tuổi kia là người có địa vị cao nhất.
Nhưng nếu nói như vậy, thì việc này cũng quá hoang đường.
"Cô ơi, chúng em đi trước."
"Chào cô, cô nghỉ ngơi trước đi ạ."
Dora cầm giỏ quần áo của hai chị em, Doreen cầm khăn lau và cây chổi đi ra
khỏi phòng, đi về phía phòng ngủ của Karen.
Phu nhân Lake mỉm cười đi tới, trông thấy vẻ mặt của cô gia sư Daisa, bà lập
tức biết được Daisa đang hiểu lầm, lập tức giải thích nói:
"Bệnh trên người của Dora và Doreen cần phải tắm thuốc mới có thể làm dịu
được, ngài Karen biết cách điều chế nước thuốc."
"A, thì ra là như thế, tôi đã biết." Gia sư Daisa lập tức gật đầu ra hiệu mình đã
hiểu.
"Cô luôn luôn có thể tin tưởng vào nhân phẩm của ngài Karen, thật đấy." Phu
nhân Lake nói bổ sung.
"Có thể cảm giác được, người ở nơi này đều rất tôn kính ngài Karen, bao gồm
cả Dora và Doreen."
"Đúng vậy, nếu như không có ngài ấy, tôi cũng không biết cuộc sống bây giờ
của mình đã trở thành như thế nào nữa."
"Ngài Karen không có bạn gái sao?" Daisa hỏi.
"Cô giáo đến chậm rồi, ngài Karen đã đính hôn."
"Phu nhân, ngài hiểu lầm rồi."
"Đúng đúng, là tôi đã nói sai, nói sai, tôi đi chuẩn bị cơm trưa, cô giáo hãy nghỉ
ngơi trước."
"Được rồi."
Nhìn bóng lưng của phu nhân Lake đang đi về phía phòng bếp, cô giáo Daisa
trừng mắt nhìn, nhai lại lời nói mà phu nhân nói lúc nãy: Nếu như không có
ngài ấy, không biết cuộc sống đã trở thành như thế nào.
Vậy còn chồng của phu nhân thì sao, chồng của ngài không phải vẫn còn sống
sao?
Lời này,
Nghe có vẻ cũng không giống như là lời mà một người phụ nữ chồng còn sống
sẽ nói, ngược lại là giống...
...
Karen nằm ở trên giường, Dora và Doreen cùng gõ cửa, Pall hỗ trợ hô lên một
tiếng:
"Vào đi."
Dora và Doreen đi đến, bọn họ đã sớm không còn cảm thấy xa lạ gì với việc
Pall biết nói chuyện, suy cho cùng thì cha của hai cô cũng là Thẩm Phán Quan,
mình cũng đã từng chịu sự tra tấn của ô uế, cũng có kinh nghiệm, hơn nữa, Pall
từng giúp hai cô xem bệnh rồi điều chế thuốc bôi, không biết nói thì làm sao mà
hỏi thăm tình hình bệnh được.
Karen mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường đang cầm tờ báo thì buông xuống, gật nhẹ
đầu với hai cô bé.
Dora và Doreen cùng cúi đầu về phía Karen, đồng thanh nói lên:
"Cảm ơn ngài Karen."
"Không có việc gì."
Hai cô bé đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, chị Dora hơi do dự một chút, không
khóa trái cửa.
Không phải bọn họ đang muốn chờ mong điều gì, mà là chỉ đơn giản cảm thấy
rằng, âm thanh khóa trái cửa, là một sự không tôn trọng đối với ngài Karen.
Hai cô bé đặt đồ vật đang cầm trên tay xuống, cởi quần áo ra, cùng nhau ngồi
vào trong bồn tắm, trên mặt hai người lúc này lộ ra vẻ thoải mái và dễ chịu.
...
Mặc dù phòng tắm trong phòng ngủ của mình đang có hai cô bé đang ngâm
mình, nhưng trong lòng Karen trái lại cũng không có ý nghĩ gì, hai cô bé đều rất
đơn thuần, nếu mình lại nảy ra tâm tư xấu xa gì, trái lại sẽ lộ ra vẻ rất hèn hạ.
Pall nằm ở trên ngực Karen, nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ không đến đẩy cửa đâu,
tôi biết cậu không thích quá gầy, cậu thích nở nang một chút, ha ha."
Karen phát hiện, Pall rất thích trêu chọc mình ở trên phương diện này, giống
như một vị trưởng bối tự cho mình là đúng, nhưng lại không có vị trưởng bối
nào lại thích làm chuyện như vậy.
"Đúng vậy đấy, tôi thích nở nang một chút, cũng giống như lần trước trông thấy
một người nằm trên cái giường màu trắng."
"Là Eunice sao, giường trong phòng ngủ của nó hình như là màu trắng."
"Mang theo mũ trùm đầu, mặc giày, chỗ đùi còn lộ ra bên ngoài, trên mặt còn
hơi bụ bẫm một chút..."
"Ồ..." Pall bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó duỗi ra móng vuốt trực tiếp che miệng
của Karen, "Đáng chết, đáng chết, a, trời ạ, đáng chết! Tôi không mập, tôi
không có bụ bẩm!"
Karen đưa tay nhẹ nhàng đẩy Pall ra, nói: "Xem ra có người nào đó là làm mèo
quá lâu, bộ dáng mình lúc trước thế nào cũng quên mất."
"Cậu còn nói! Cậu còn nói à!"
Lúc này, Alfred đi vào cửa phòng ngủ, gõ cửa:
"Thiếu gia, điện thoại tới, thông báo nhiệm vụ, sau hai giờ nữa, Fanny sẽ lái xe
đến trước cửa Nhà Tang Lễ để đón ngài."
"Được rồi, tôi đã biết."
Karen từ trên giường ngồi dậy, nói: "Sắp đi Đảo Ám Nguyệt."
Pall không tiếp tục nói về chuyện của tiểu thư Ophelia, mà là nhìn Karen, nói:
"Đi xa nhà, phải chú ý an toàn."
"Tôi biết."
"Trong thời gian này nếu như nhớ nhà, có thể để Alfred dẫn cô về trang viên ở."
"Không cần, tôi ở nhà chờ cậu về."
Pall tựa như cũng ý thức được mình cái câu nói này của mình hơi giống với
không khí kia, lập tức nói bổ sung:
"Dù gì thì tôi còn phải đợi lấy con rối hình người của mình, tôi muốn đi dạo
phố, đi mua sắm!"
"Được rồi, cô vui vẻ là được rồi."
"Đúng rồi, sự kiện kia nhất định không thể quên, nhất định phải làm, không thể
quên!"
"Phi."