giấc mất trọng lượng khiến cho người ta cảm thấy khó thở, giống như là thời
khắc này ngươi đã hoàn toàn bị đông cứng trước khi thức dậy từ trong giấc mơ
của mình.
À...
Cùng lúc đó cảnh vật xung quanh Karen bắt đầu nhanh chóng biến hóa, rõ ràng
là cảnh vật đang chuyển động, mình không nhúc nhích, nhưng cảm giác mọi thứ
đều đang xoay tròn rất nhanh này khiến cho mình đánh mất nhận thức về
phương hướng, cảm giác buồn nôn xuất hiện từ sâu trong lòng.
Sau một khoảng thời gian hành hạ, có hai cánh tay trắng nõn xuất hiện, vươn
đến từ hai hướng mà bắt lấy tay của Karen.
Hai cánh tay này không phải là của cùng một người, bởi vì trên móng tay của
một bên là được sơn phết, trên một cánh tay còn lại thì móng tay được bôi màu
đen, nhưng lại tựa như là thiên nhiên, cũng không phải là do sơn móng tay.
Hai cánh tay chia nhau bắt lấy hai cánh tay của Karen.
Trong chớp nhoáng này, Karen cảm giác được bên người mình giống như là
xuất hiện bóng người của hai cô gái, bọn họ một trái một phải, bắt lấy mình, kết
hợp với tư thế của mình bây giờ, giống như là bọn họ đang cùng mình đến công
viên để ngồi thưởng thức phong cảnh, nếu nhìn từ phía sau thì tư thế này còn có
chút mập mờ....
Nhưng bản thân Karen cũng rõ ràng, đây chỉ là màn nhạc dạo mở đầu trước khi
bão tố thật sự sắp ập đến.
Anh cảm thấy những người khác chắc hẳn cũng không cần phải trải quá quá
trình dạo đầu lâu đến như mình, rất có thể ngay từ đầu thì sẽ gặp phải tình
huống bị đối phương bắt lại hai tay.
Hai cô gái mỗi người một bên, nắm lấy cánh tay Karen, bỗng nhiên dùng lực,
kéo nghiêng về phía sau lưng!
"Bộp!"
Sau lưng giống như là một mặt nước, cả người đập lưng xuống, nhưng sau khi
chui vào mặt nước lại giống như trải qua một lần Luân Hồi, cả người lại ngồi
dậy, nhưng mà lần này bản thân mình đã xuất hiện ở trong một dòng suối nhỏ,
bốn phía xung quanh đều chìm trong một màn u tối.
Được thôi, vào được rồi.
Nơi này cũng không phải không gian ý thức của mình, nhưng ý thức của mình
đã tiến vào đây, cũng có ý nghĩa đã vượt qua thời kỳ mù mờ không biết gì, tiếp
theo, có thể tính là về tới nửa sân nhà.
"Ô ô ô ô!!!"
Tiếng kèn vang lên, màn đen che phủ bốn phía bắt đầu tiên biến.
Karen trông thấy bên trên sườn đất phía trước dòng suối nhỏ, có một con yêu
thú đang bò, toàn thân của nó đỏ rực, trên đầu có một chiếc sừng, dáng vóng
cực kỳ cao, nhưng cũng không lộ ra vẻ cồng kềnh mà ngược lại cho người ta
một loại cảm giác vô cùng sắc bén.
Bên trong thần thoại tự thuật« Ánh Trăng Thì Thầm », đây là vật cưỡi của Nữ
Thần Ánh Trăng Artemis, nhưng sự miêu tả của nó chỉ tồn tại ở những trang
đầu của thần thoại tự thuật, cùng trải qua quá trình trưởng thành của Nữ Thần
Ánh Trăng, nhưng sau khi Artemis thành Thần, nó cũng không còn tiếp tục xuất
hiện, cũng không có tranh vẽ trên tường, hay các ghi chép khác liên quan đến
nó trong lịch sử giáo hội.
Trong tình huống bình thường thì có nghĩa rằng con thú cưỡi này đã chết trước
khi Nữ Thần thành Thần.
Hai bên, xuất hiện từng bóng người, bọn họ đang hát thánh ca, biểu lộ rất trang
nghiêm.
Karen cúi đầu xuống, phát hiện vị trí trong dòng suối nhỏ của mình, dòng nước
lại là màu vàng kim, nhưng những thứ màu vàng này lại không phải là năng
lượng thần thánh gì, mà giống như là từng bầy đỉa màu vàng, bọn chúng đã bắt
đầu bám vào trên cơ thể của ngươi.
Karen muốn đứng người lên thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ này theo như bản năng,
đồng thời bắt đầu thử triệu hồi Thiên Mị tiến vào ý thức của mình.
Nhưng vào lúc Karen vừa mới chuẩn bị lúc đứng lên, một sự trói buộc vô hình
bỗng nhiên xuất hiện, để cho cơ thể của anh ngồi quỳ một chân vào trong dòng
suối.
Cách đó không xa có một cái giá, ba đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh, dưới
cái giá thì là đống lửa.
Một cảm xúc phẫn nộ bắt đầu tràn ra trong lòng của Karen, sau đó là đau lòng
và bi ai.
Những cảm xúc này... Là của hai cô gái kia?
Karen nhớ lại lúc trước mình còn từng chảy nước mắt, anh còn từng cảm thấy
kinh ngạc, chả lẽ cuối cùng là đang muốn làm cho mình đồng cảm theo?
Bây giờ thì hay rồi, người ta không chỉ muốn mình phải đồng cảm, mà là muốn
ngươi vào lúc này nhìn thấy hình ảnh "Chân thực" mà bị cảm động theo.
Karen nhìn thấy một người đàn ông, bị trói ở nơi đó, phía sau có một tên võ sĩ
đang đứng, trên áo giáp của tên võ sĩ này cũng có ký hiệu của một vầng trăng
lưỡi liềm, rất giống với ký hiệu của đảo Ám Nguyệt, nhưng nó là màu vàng, mà
trăng lưỡi liềm của Đảo Ám Nguyệt lại là màu đỏ.
Về điểm chung này cũng không thể nói rõ việc gì, mặc dù Nguyệt Nữ Thần
Giáo vẫn muốn sắp xếp cho tín ngưỡng của Đảo Ám Nguyệt thành một thần chi
nhánh trong hệ thống của mình, nhưng nếu như chỉ vì thiết kế ký hiệu giống
nhau mà nói hai bên có chung nguồn gốc thì cũng khó tránh khỏi có chút sỉ
nhục trí thông minh của mọi người, bởi vì trên đời này khi mọi người ngẩng đầu
nhìn lên trời thì phần đều thấy mặt trăng có cùng một bộ dạng…
Người đàn ông này đang hô to, một thứ ngôn ngữ mà Karen không thể nghe
hiểu, nhưng kết hợp với vẻ mặt của hắn ta thì có thể hiệu được một cách đơn
giản đó là bảo mình chạy, chạy mau!
Cảm giác đau lòng xuất hiện một lần nữa, cho nên, người đàn ông này chắc hẳn
là chồng của cô ta.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt chuyển hướng một cái, Karen lại nhìn thấy một
người đàn ông khác, đang ôm một cô bé mà khóc thút thít.
Cảm giác đau lòng, lại một lần trở nên mãnh liệt.
Người đàn ông này, cũng là chồng của cô ta.
Không, nếu nói cho đúng thì, nếu như mỗi người là chồng của một cô gái ở bên
cạnh mình thì thích hợp hơn, còn không thích hợp nhất đó là chồng của một
người, bởi vì mình nhất định phải cảm nhận cảm xúc của hai người riêng biệt.
Cũng như dưới mắt, chồng cũng có hai người.
Hơn nữa nhìn phong cách của hai người đàn ông nãy cũng hoàn toàn khác biệt,
người trước thì có phong cách cực kỳ phổ thông, mang theo nông nặc bản sắc
dân tộc, người sau thì quần là áo lượt, giống như là một vị quý tộc.
Cho nên, chắc hẳn là mỗi người một chồng, cũng không có khả năng lớn là một
vợ nhiều chồng.
Nhất là bên người của vị quý tộc kia còn có một cô bé, khi ánh mắt của Karen
đối mặt với cô bé này, bỗng nhiên cảm giác được con mắt đau rát, đó lại một
loại cảm giác tê dại làm cho Karen không thể tưởng tượng được.
Trong chốc lát, ánh mắt Karen trở nên có chút mơ hồ, anh vẫn ngồi ở trong
dòng suối nhỏ giống như cũ mà quan sát cô bé đang được cha mình ôm ở trong
ngực kia, nhưng rất nhanh thì góc nhìn lại tiếp tục thay đổi, mình biến thành cô
bé bị người đàn ông kia ôm ở trên sườn đất cao rồi nhìn về phía mình đang ở
trong dòng suối.
Đáng tiếc ở bên ngoài, các đội viên còn chưa chạy tới, nếu như bọn họ hiện tại
xuất hiện ở trên vách đá này, có thể trông thấy đội trưởng đang ngồi yên ở đó, ở
hai khóe mắt vậy mà có máu tươi đang chảy ra.
Sự thay đổi góc nhìn này mang đến cảm giác đau đớn cho Karen dữ dội hơn gấp
mấy lần so với cảm giác không gian bị co giãn méo mó lúc nãy, bởi vì lúc trước
trong lòng anh còn có thể cho rằng đây là ảnh hưởng từ bên ngoài, nhưng bây
giờ, lại giống như là bên trong con mắt của mình đang bị kéo giãn rồi di chuyển