lượng linh tính, lực cảnh giác đối với xung quanh cũng bị giảm xuống quá
nhiều, cho nên cũng không dễ dàng bị phía ngoài quấy rầy.
Ừm, cái thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh kia bởi vì bị ô nhiễm Thần tính hòa tan
hết, cũng không tiếp tục nghịch ngợm trong lúc mình ngủ.
Cho nên, rất nhiều thứ bởi vì ô nhiễm Thần tính mà mất đi, Karen đều định tìm
về, nhưng đối với thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh này, Karen do dự, anh có thể
cảm giác được, thanh lưỡi hái này có vẻ như có thù với mình.
Ngủ một giấc này, Karen ngủ thẳng từ xế chiều đến tận sáng ngày thứ hai.
Không có cách nào khác, sau khi ra khỏi hang động còn phải gặp nhiều vị đến
hỏi thăm, mình thật đúng là chưa kịp nghỉ ngơi cho tốt, cũng may thông qua cái
giấc ngủ này, xem như quét dọn đi những mệt mỏi kia.
Mở mắt ra, Eunice vẫn ở bên cạnh mình, trong tay cầm một quyển sách đang
nhẹ nhàng đọc.
Philomena ngồi bên ngoài bệ cửa sổ, hóng gió.
Connor thì ngủ ở cuối giường, đầu gác lên chân mình.
"Anh thức rồi à?"
Eunice để sách xuống, nhìn xem Karen.
"Cảm giác tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện vợ mình đã ở bên cạnh, thật tốt."
Eunice lộ ra nụ cười, nói: "Có anh ở đây, em cũng rất vui vẻ."
Karen chuẩn bị xuống giường tắm rửa, mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng Connor
dù sao cũng là một con Cốt Long chứ không phải một con heo con.
Cô bé tỉnh, vừa vuốt mắt vừa ngồi xuống, nói:
"Ta đã tắm rửa rồi mới lên giường."
Pall gia giáo cực kỳ nghiêm ngặt, đi ngủ nhất định phải ở trên giường, trước khi
lên giường đi ngủ lại nhất định phải tắm rửa.
Chỉ có điều cái việc "Tắm rửa" đã để lại ám ảnh trong lòng Connor.
Karen tắm rửa xong bước ra từ phòng tắm, thay một bộ Thần bào sạch, chỉ có
điều tạm thời còn phải đeo mặt nạ lên.
Philomena từ bệ cửa sổ bên ngoài quay trở lại phòng ngủ, nói: "Chủ giáo Deron
muốn tới thăm ngài, nhưng ta nói cho ông ấy biết ngài đang ngủ, để ông ấy
đừng tới quấy rầy."
"A, được rồi."
Sau khi Karen bước ra bên ngoài đi hai bước mới phản ứng được lời Philomena
nói là có ý gì.
"Ta làm sai sao?" Philomena hỏi.
"Người của Chủ giáo Deron đâu?"
"Sau khi hoàn thành xong công việc lúc rạng sáng, đã mang theo tất cả Thần
quan của Bộ trận pháp trở về."
"Chậc…" Karen đi đến bên cạnh điện thoại, bấm số điện thoại nhà Guman,
người nghe máy chính là bà ngoại.
"Alo."
"Bà ngoại, ông ngoại về đến nhà rồi sao, cháu tìm ông ngoại, tối hôm qua cháu
ngủ thiếp đi, không thể … "
"Ông ngoại cháu vừa về đến đã đưa Richard đi bệnh viện giáo hội, bây giờ còn
chưa trở về đâu."
Karen: "..."
"Đừng lo lắng, Richard không có việc gì, cậu của cháu có chừng mực, vừa
chạm đến giới hạn cuối cùng của con côn trùng nhỏ kia, có thể kích thích tiềm
năng của nó trên mức độ lớn nhất."
"Được rồi."
Xem xét từ việc này, ít nhất là trên phương thức giáo dục thì bà ngoại cũng đối
xử như nhau.
"Gọi Alfred tới gặp ta."
"Được rồi."
Rất nhanh, Alfred đi đến.
"Đều đã chuẩn bị xong chưa?"
"Thiếu gia, đều đã chuẩn bị xong. Những người bảo vệ đều được bố trí ra bên
ngoài, gia tộc Ellen ngoại trừ mấy người lão Anderson, những người khác và
người hầu cũng toàn bộ rời khỏi trang viên, hôm qua trận pháp mà Chủ giáo
Deron bố trí xong trong đêm cũng đã kích hoạt thành công, bao phủ toàn bộ
trang viên.
Tế đàn để tiếp dẫn Thần khí cũng đã bố trí xong, chỉ chờ chúng ta mở ra, bên
kia sẽ cấp quyền tiếp nối cho chúng ta.
Mặt khác, Neo tới, ngài ấy chủ động liên hệ ta, bởi vì trận pháp trang viên sau
khi vận hành thử thì ngài ấy cũng không có cách nào trà trộn vào.”
"Vậy thì bắt đầu đi."
Karen đi ra khỏi lâu đài cổ, đi tới cửa của khán thính phòng, trang viên vốn rất
náo nhiệt, vào hôm nay trở nên rất quạnh quẽ.
"Này này này."
Âm thanh quen thuộc truyền đến, Neo nhô người ra từ trên mái nhà, mắng: "Ta
vốn cho rằng rạng sáng cậu sẽ bắt đầu, thế mà kéo dài lâu như vậy, ta cũng sắp
cảm lạnh rồi đấy."
Karen ngẩng đầu nhìn Neo, mỉm cười nói: "Thật có lỗi, ngủ quên mất rồi."
"Đây chính là chuyện lớn trong cuộc đời cậu, làm sao có thể không để ý như thế
chứ?" Neo nhảy xuống từ trên mái nhà, đi đến trước mặt Karen, đưa tay vỗ vỗ
tro bụi trên bờ vai Karen, giọng điệu thâm ý nói: "Karen à, cậu nhớ kỹ, từ hôm
nay trở đi, cậu chính là một người lớn, không còn là một đứa bé."
Đám người Muri xung quanh nghe được loại lời này cảm thấy có chút chói tai,
nhưng khi bọn họ trông thấy vẻ mặt Alfred thế mà cũng như bình thường, cũng
đều yên lặng không lên tiếng.
"Được rồi, đi vào đi."
Karen dẫn đám người đi vào khán thính phòng, bên trong bố cục vốn cũng
không thay đổi, chỉ có thêm một cái tế đàn tiếp dẫn Thần khí.
Neo chỉ chỉ vào hai cái quan tài kia, hỏi: "Không thức tỉnh hai vị kia dậy trước
sao?"
"Thức tỉnh là có thể thức tỉnh thế nhưng mà trong cơ thể ta bây giờ cũng không
có năng lượng linh tính, chờ sau khi trở thành thần bộc, có lẽ đã đủ rồi."
Đổi lại là những người khác nếu nói như vậy, đoán chừng là đang khoác lác,
nhưng hiện trường không ai cảm thấy Karen đang khoác lác, bởi vì thật đúng là
không ai từng thấy có người trong lúc Thanh Tẩy thần bộc, cần một món Thần
khí để phụ trách cung cấp thánh thủy.
Ở vị trí trung ương nhất, có đặt một cái ghế, Karen ngồi xuống.
"Meo."
Pall nhảy nhót đến trên đầu gối Karen, cái đuôi khẽ vẩy.
Những người khác, ngoại trừ Wilker phụ trách điều khiển tế đàn tiếp dẫn ra, đều
đứng bên ngoài.
Alfred đã sớm bày xong giá vẽ, tay phải cầm bút vẽ, tay trái càng không ngừng
chỉ huy đám người Ventura điều chỉnh vị trí một chút, như vậy thì bố cục của
mọi người trong tranh mới càng đối xứng hơn.
Mọi người cũng đều rất phối hợp mà điều chỉnh vị trí và tư thế.
Bởi vì nếu như lúc trước nói "Xuất hiện trên tranh vẽ tường" chỉ là một câu
dùng mục tiêu vĩ đại để khích lệ người khác, như vậy hiện tại, tất cả mọi người
ở đây trong lòng đều rất rõ ràng, cảnh tượng vào giờ khắc này, thật đúng là có
thể xuất hiện trên tranh vẽ tường mà lưu truyền thế gian.
"Kevin, ngươi đi qua bên kia, đừng đứng ở đây, đi qua bên cạnh ghế thiếu gia
ngồi rồi nằm sấp xuống, dễ vào tranh hơn."
Là một Tà Thần, Alfred cho rằng nó có tư cách xuất hiện trong tranh