nó quấn quanh Alfred đang đứng trước mặt anh, sau đó quấn quanh Berger, rồi
quấn quanh phu nhân Jenny và Eunice, quấn quanh ông Anderson đang ở đằng
xa, và... quấn quanh cả ông Bede.
Tiếp đó, sợi tơ lại chìm vào lâu đài cổ, như thể nó đang đuổi theo, nhưng cũng
như thể nó đang đi tới nơi đã biết từ trước;
Nó quấn quanh Pall, quấn quanh Kim Mao, quấn quanh từng người trong lâu
đài cổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, sợi tơ quấn trên mỗi người bắt đầu đổi màu, mỗi màu
dường như đại diện cho một thuộc tính Trật tự khác nhau lấy Karen làm tâm mà
tỏa ra.
Trong một lúc, tâm trí Karen đầy những sợi chỉ màu sắc, màu sắc phức tạp đó, ý
nghĩa đặc biệt riêng đó, giống như một chấn động tinh thần cực lớn, trực tiếp
đánh thẳng vào tâm trí Karen.
"Ầm!"
Lúc này Karen chỉ cảm thấy đầu anh như bị một thanh sắt rỉ sét nặng nề đâm
thẳng vào.
"A! A! A!"
Sau cơn đau đỉnh điểm kịch liệt nhất, xung quanh ngay lập tức khôi phục sự yên
tĩnh, nhưng kết cục anh dự đoán đã không đến.
Trước mắt anh tối đen như mực, ngẩng đầu cũng nhìn không thấy sao và trăng.
Anh đột nhiên cảm thấy thật lạnh, rõ ràng là không có gió, nhưng cái lạnh buốt
giá vẫn từng đợt ập đến.
Theo bản năng, Karen muốn vòng tay quanh người để tự cho mình hơi ấm,
nhưng lại bàng hoàng nhận ra mình không có tay!
Anh cúi đầu, phát hiện mình dường như hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối, thực
sự hòa nhập, bởi vì anh "không hề còn lại gì".
Như một linh hồn, một linh hồn đơn độc;
Sau khi nhận ra sự thật này, Karen càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, hoàn toàn mất đi
sự nương tựa của cảm giác an toàn, anh hoang mang, bất lực và tuyệt vọng như
thể bị cả thế giới ruồng bỏ.
Karen bắt đầu "đi" về phía trước, anh không biết mình có đang đi không, bởi vì
anh cũng không có chân, ngay cả bóng tối ở hai bên cũng không thể cho anh bất
kỳ "tham chiếu" nào về việc anh đang đi.
Nhưng nếu muốn rời khỏi nơi này, bản năng phải tiến lên phía trước, không thể
tiếp tục khóc ở một chỗ được.
Đây có thể là niềm tin của chính Karen từ trong cốt tủy, nó không cao lớn, nó sợ
cái chết, nó sợ áp lực, khi đối mặt với các thuộc tính tiêu cực khác nhau, nó
cũng sẽ bị co kéo và đè ép;
Nó cũng sẽ khóc,
Nhưng khi nó đang khóc, nó cũng sẽ tiếp tục kiên trì tiến về phía trước.
Điều này không liên quan gì đến lòng tin, và cũng không dính dáng gì đến lý
tưởng, cũng không có ý định muốn chứng minh bất cứ điều gì;
Thế giới có thể bỏ rơi anh, nhưng ít nhất anh phải có trách nhiệm với chính
mình.
Có thể hai chữ "trách nhiệm" quá lớn, tóm lại là phải tự mình khắc cốt ghi tâm...
Dần dần,
Karen cảm nhận được một "vật tham chiếu" mới bởi vì anh nhận thấy mình
đang ngày càng lạnh hơn, sự tiến triển của nhận thức này giống như một người
ngày càng ấm hơn khi gần hơn với lửa trại, dù sao thì anh thực sự đang vẫn luôn
tiến lên.
...
“Vẫn chưa kết thúc sao?” Ông Bede hoàn toàn mất đi khả năng quản lý biểu
cảm, vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ rõ ràng.
Bởi vì những người khác trong nhà là những người bình thường hoặc những
người theo hệ thống tín ngưỡng gia tộc, cho nên họ không hiểu rõ về tình huống
này.
Nhưng ông biết, vì ông đã trải qua, cũng chính nhờ đã trải qua nên ông mới hiểu
được “quá trình” này quý giá đến nhường nào.
Lúc này, trong đầu Bede hiện lên một bức tranh, trong bức tranh có một ông lão
đang ngồi ở đó, còn ông đang đứng trước mặt ông lão một cách rất kính cẩn.
“Ta không thích Bích thần giáo, không liên quan tới Thần Trật tự, cũng không
phải vì giáo lý của Bích thần giáo.
Đó là bởi vì ta cảm thấy các tín đồ của Bích thần giáo như các cậu từ lâu đã
hiểu sai giáo lý của các cậu. Họ gần như phát điên khi theo đuổi sự từ bỏ, hy
vọng có được vẻ đẹp của việc cống hiến hết mình cho nghệ thuật từ sự bỏ rơi. "
“Giáo lý cũng có thể sai sao?” Bede cung kính hỏi.
"Giáo lý thì không thể sai sao?"
"Giáo lý là ý muốn của Thần."
"Thần thì không thể mắc sai lầm sao?"
"Xin ngài hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể hiểu được ngài."
"Ta rất muốn biết cậu có biết đau khổ hay không."
"Đau khổ……"
"Cậu càng muốn từ bỏ một thứ gì đó, thì đó thường là thứ cậu thực sự quan tâm.
Có một số ràng buộc thực ra không chỉ giới hạn ở họ tên hay sự thức tỉnh huyết
thống."
"Tôi... tôi không biết."
"Ta cho phép con gái của cậu làm vợ của cháu trai ta."
"Cám ơn sự thương xót và ban tặng của ngài."
"Ta rất hài lòng."
"Nếu ngài sẵn lòng thì tôi muốn lắng nghe."
"Là trưởng lão, điều ta không hy vọng xảy ra nhất là người đời sau lại đi lại con
đường mà mình từng đi sai."
"Bây giờ ngài cũng tính là đi sai đường sao?"
"Điều gì sẽ xảy ra nếu nó đã sai ngay từ đầu?"
"Điều này……"
"Đó chính là càng đi càng sai."
"Tôi thật ngu ngốc vì tôi không hiểu."
"Có lẽ, sau này cậu sẽ hiểu."
"Hiểu…điều gì?"
"Cậu sẽ hiểu, thật ra Thần cũng sẽ lừa dối cậu”