cạnh xe lăn của Đại tế tự, nhưng ý thức linh hồn của anh đã đi tới Thần Quốc
băng giá của Sigurman.
Nơi này, là một khu vực xa xôi tĩnh mịch, hoàn cảnh trong văn phòng của Đại tế
tự nếu so sánh với nơi này thì giống như là một cái nhà tuyết nhỏ.
Một giọng nói vang lên từ phía trên, mang theo sự khinh thường cùng kiêu
ngạo, đương nhiên là cảm xúc này cũng không phải cố ý nhằm vào ai.
“Bạn nhỏ, ngươi chọn một đi.”
Karen từ từ ngẩng đầu, nhìn lên phía trên, anh đang dựa theo bản năng mà tìm
kiếm sự liên hệ với chủ nhân của Thần Quốc này, giống như là trong lúc nói
chuyện thì cần nhìn vào mặt của đối phương, đây là lễ phép.
“Hửm?”
Sự kiêu ngạo và khinh thường trong giọng điệu mất đi, Sigurman phát ra tiếng
nghi ngờ, có vẻ hắn đã nhận ra điều không phù hợp.
Gió lạnh thổi lên bên trong Thần Quốc, giống như khi tầm mắt mơ hồ nhìn
không rõ thì hà hơi lên trên cửa sổ kính rồi lấy tay lau lau để cố nhìn cho rõ. Gió
tuyết quét qua, sau lưng Karen xuất hiện bóng dáng của một pho tượng khổng
lồ, giúp linh hồn Karen không bị xâm nhập.
“A…”
Tiếng nghi ngờ lại vang lên.
Gió tuyết vào lúc này bỗng nhiên lớn lên, có lẽ là cảm thấy còn chưa đủ cẩn
thận, không, anh cho rằng là mình hoa mắt nên không cam lòng mà tiếp tục
dùng sức lau.
Với cái điệu bộ này nếu không biết rằng Karen được đưa đến để rèn luyện thì sợ
là sẽ nghĩ lầm Đại tế tự đang muốn mượn đao giết người, để Karen chôn vùi
trong cái Thần Quốc đóng băng này.
“Rống!”
Cơn nghiện đói nổi giận, nó cho rằng bản thân bị mạo phạm, từng sợi Xiềng
Xích Trật Tự tràn ra từ trên cơn nghiện đói hòng giam cầm vùng không gian
này, ngăn cản gió tuyết.
“A…”
Sigurman phát ra tiếng kinh ngạc không dám tin, có nghĩa rằng hắn đã xác thật
rằng mình thật sự không bị hoa mắt.
“Ầm ầm!”
Lớp băng dưới chân Karen bắt đầu nhanh chóng nhô lên, trong chớp mắt thì anh
đã ở trong khu vực cao nhất của trung tâm Thần Quốc.
Lúc Karen quay đầu nhìn lên, còn phát hiện phía sau mình xuất hiện một cái
ngai vàng bằng băng.
Trên mặt băng ở xa xa phía dưới là Sigurman, hắn giống như là một tín đồ khổ
tu, đi ra từ trong cơn gió tuyết, bước tới trước mặt chí cao vô thượng.
Chỉ thấy hai cánh tay của hắn giao nhau đặt trước ngực, cúi người nói thành
tiếng:
“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”
Không phải xưng hô “Chủ ta”, điều này có nghĩa Sigurman đã biết được thân
phận Karen và cũng phân chia rõ ràng.
Chủ của bọn hắn ngồi ở chỗ giao nhau của kỷ nguyên; còn cái vị trước mắt này
là Thần Trật Tự thế hệ sau, người thừa kế do chủ lựa chọn.
Hai tay của Karen cũng giao nhau mà tiến hành đáp lễ:
“Ca ngợi Trật Tự vĩ đại. Ta không phải Thần của ngươi, bây giờ Thần của ngươi
còn đang ở trên trời, các ngươi thuộc về hắn, thuộc về trật tự.”
Sigurman mỉm cười nói: “Không, Thần vĩ đại, ta nghĩ, đây có lẽ là cái cớ mà
Tiranus cố sử dụng để không quỳ xuống hành lễ với ngài.”
“Ta không cảm thấy là như vậy.”
“Chắc chắn là như vậy, Tiranus, luôn luôn thích tìm một phương thức mà người
khác không thể nào làm được để cố ý biểu hiện ra sự đặc biệt trong quan hệ
giữa hắn và chủ, phân biệt với chúng ta.”
Karen đột nhiên cảm thấy loại hành vi và tâm lý này có chút quen thuộc.
“Thần vĩ đại, ta vô cùng vinh hạnh khí có thể có được cơ hội như vậy, cùng
chiến đấu với ngài.”
Sigurman hành lễ lần nữa.
Karen: “Đây càng là vinh hạnh của ta.”
“Thật đáng tiếc, chỉ có thể chiến đấu với ngài lần này.”
“Không cẩn tiếc nuối, ngươi đã từng đi theo hắn mà nhìn thấy tất cả phong
cảnh.”
Sigurman hỏi: “Thần vĩ đại, ngài cũng dùng phương thức như vậy để nói
chuyện với Tiranus sao?”
“Đúng thế.”
Sigurman có chút không cam lòng nói: “Ta dám đánh cược rằng hắn đã vô cùng
vui vẻ.”
“Ta cảm thấy, chúng ta đã chậm trễ thời gian hơi lâu, ta lo lắng rằng phía ngoài
sẽ xảy ra biến cố.”
“Không, Thần vĩ đại, ngài không cần lo lắng, ở trong Thần Quốc có thể đóng
băng cả thời gian, Long Thần Phản Nghịch từng mang về quả táo thời gian cho
chủ ta, chúng ta đều nhận được một phần nên lúc ấy mới có thể hiệp trợ chủ ta
ngăn cách kỷ nguyên.
Khi ta phát hiện ngài không bình thường thì ta đã rót sức mạnh thời gian vào
trong Thần Quốc.”
“Sẽ tiêu hao rất lớn à?”
“Chúng ta đã gần như đã mục nát, chúng ta đã …không có thời gian.
Nhưng có thể dùng một chút thời gian cuối cùng này cho ngài thì ta cảm thấy
rất đáng giá.
Thần vĩ đại, xin ngài lựa chọn đối tượng chiến đấu đi, mặc dù kết cục tất nhiên
là ta và bọn hắn cùng diệt vong, nhưng ta sẽ cố gắng thể hiện một quá trình
hoàn chỉnh cho ngài thấy.”
“Thần Lôi Đình.”
“Cẩn tuân Thần linh.”
Sau một khắc thì góc nhìn của bắt đầu phát sinh sự biến đổi, ánh mắt và cảm
giác của anh dần dần cùng đồng bộ với Sigurman, thậm chí, anh cảm thấy được
rõ ràng sức mạnh của cấp bậc phía trên mảnh vỡ Thần cách.
Loại cảm giác này khó mà dùng ngôn ngữ để miêu tả, có một chút kinh khủng,
bởi vì ngươi sẽ lo lắng rằng sau khi nó kết thúc thì ngươi không có cách nào đối
mặt với bản thân mình.
“Panrol.”
Phượng Hoàng Băng bay tới, hóa thành áo giáp bao trùm lên trên người
Sigurman, Sigurman giơ tay lên, một cái rương đồng ở trong trụ sở tiếp tế hậu
cần mở ra, một ngọn thương được triệu hồi bay ra ngoài nhanh chóng biến lớn
rồi được Sigurman cầm trong tay, đây là Thần khí của hắn: Thương Cực Địa.
Ngay sau đó, Sigurman khoác áo giáp hướng mặt về phía Thần Lôi Đình, mở
miệng nói:
“Ta – Kỹ Sĩ Băng Sigurman, một trong mười hai Kỵ Sĩ của Thần Trật Tự vĩ đại
khiêu chiến với Lôi Đình!”
Leftina nghỉ ngờ nói: “Sigurman, ngươi có cần phải ra vẻ chính thức như thế
sao?” Milogar tò mò nói: “Xem như là người thừa kế của Tiranus thì ngươi
cũng không cần phải nể tình như thế chứ?
Sigurman dùng ánh mắt lạnh lùng kia quét về phía Leftina và Milogar, giống
như là đang cảnh cáo, điều này khiến hai người càng thấy khó hiểu.
Thần Lôi Đình không đáp ứng cũng không có cự tuyệt, thật ra trong hoàn cảnh
này thì hắn cũng không có lựa chọn nào khác, bởi vì ba tên Kỵ Sĩ Trật Tự này
rõ ràng dự định muốn kéo bọn hắn cùng chết, quá trình như thế nào cũng đã
không còn ý nghĩa.
Sigurman giơ trường thương lên, giọng nói của hắn tựa như băng tuyết phủ lên
khung cảnh nơi này:
“Kỵ Sĩ Băng Sigurman, được công nhận là người mạnh nhất trong 12 Kỵ Sĩ
Trật Tự.”
Đại tế tự nhắm mắt ngồi trên xe lăn hé miệng mỉm cười, nhẹ giọng mắng:
“Không biết xấu hổ.”
Lúc trước Karen vẫn có nỗi lo, anh lo lắng vào thời điểm nào đó trong tương lai,
trời sập, cho dù chính anh giận dữ đứng lên, chủ động đứng ở tuyến đầu, nhưng
tất cả mọi thứ trong mắt cũng vẫn là sự hỗn loạn và mịt mù như cũ.
Như lời của Đại tế tự, đó là bối cảnh tận thế rập khuôn trên sân khấu.
Bởi vì mặc dù tình huống thật vẫn hỏng bét như cũ, nhưng lại không đến mức
tất cả cùng sụp đổ trong nháy mắt.
Từ Sinh Mệnh Vườn cho tới cao nguyên băng, những bí mật rung chuyển thế
gian của thời kỳ cuối kỷ nguyên trước không được ghi chép lại bắt đầu dần dần
giải mã, để lộ ra diện mạo thật sự của nó.
Thần Trật Tự dẫn dắt các tuỳ tùng, tạo ra một cái nhà tù đặc biệt, bên trong nhà
tù là thế giới tự do, mà phía ngoài thì là Chư Thần bị trục xuất ngăn cách.
Hiện nay thì bức tường của nhà tù bắt đầu mục nát, chỗ thủng dần dần xuất
hiện, đám tù nhân phía ngoài nhà tù rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để xông vào
trong.
Nhưng dù sao cũng không phải như một trận tuyết lở, những cai ngục Trật Tự
này còn có thể trì hoãn quá trình, ít nhất là kéo theo đám tù nhân lao vào đầu
tiên cùng chết.
Thảm thiết nhưng lại không bi ai; bối rối nhưng lại không hỗn loạn.
Không phải phong cách của sử thi anh hùng truyền thống, nhưng vẫn có thể
chạm đến sự cảm động tha thiết trong lòng.