Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tốt, việc còn sót lại giao cho ngươi hoàn thành nốt."

Bern vừa nói vừa nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, Wilker thì đang ngồi đối diện

bàn làm việc.

Wilker duỗi hai cánh tay, vỗ vỗ hai chồng hồ sơ cao bằng một người trưởng

thành đặt ở trên bàn, trên bàn làm việc của Bern thì còn khối lượng hồ sơ không

chênh lệch mấy, hắn cười khổ nói:

"Nhiều hồ sơ như vậy ta biết phải xử lý tới khi nào?"

Bern bưng ly cà phê lên, uống một ngụm, nói: "Phần khó khăn nhất ta đã giải

quyết giúp ngươi, những gì còn lại cũng chỉ đơn giản là tốn chút thời gian và

sức lực, thời gian của ngươi còn có rất nhiều, nhưng ta thì chẳng còn bao nhiêu

thời gian.”

"Đừng nói mấy lời này, ta tin rằng ngài có thể khỏe mạnh trường thọ."

"Mặc kệ như thế nào thì làm xong chuyện này vẫn để ta cảm thấy vui vẻ và thỏa

mãn."

Đây là cuộc Đại thanh tẩy đã định sẵn sẽ được ghi vào trong lịch sử giáo hội,

quy mô to lớn và ảnh hưởng sâu rộng của nó đều rất hiếm thấy.

Chỉ có điều là trước đó có bài diễn thuyết của Đại tế tự thu hút quá nhiều sự chú

ý; hai là mục tiêu trong cuộc Đại thanh tẩy lần này rất ít người là cao tầng trong

Thần Giáo, cho nên nhận thức của người trong giáo đối với cuộc Đại thanh tẩy

này có chút lạc hậu.

Tạm thời cũng chỉ có những người thật sự sáng suốt mới có thể nhìn thấy hành

động lần này có ý nghĩa như thế nào.

Nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật thông qua con đường phát triển đơn thuần

nhất của Đòn Roi Kỷ Luật, hoàn thành việc gột rửa bản thân, tựa như là một

loại nghi thức tông giáo đặc biệt, nhân vật số hai trên phương diện “Pháp lý” và

“Truyền thống” đều đã đặt vững địa vị của mình.

Nếu như bây giờ Verden gặp phải chuyện gì ngoài ý phải lui xuống mà Đại tế tự

cũng không có thay người, hoặc là không có tính toán phá vỡ con đường chấp

chính của mình vậy thì Karen là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Người Cầm Roi kế

nhiệm.

Việc này nghe có chút hoang đường nhưng lại là sự thật, mỗi hệ thống đều có

giá trị của riêng mình, hình tượng và định vị của ngươi nhất định phải phù hợp

với những giá trị này.

Bern đứng người lên, nói: "Ngài Bộ trưởng hẳn là sắp về rồi."

Wilker nhìn thoáng qua quạ đen trên bàn, nói: "Trễ hơn một chút so với kế

hoạch."

"Vậy ta nên trở về nhà."

"Gấp gáp như vậy?”

"Bên ta còn có không ít chuyện cần xử lý, trên đời này, mãi mãi cũng có chuyện

không xử lý xong."

"Ha ha, ngài nói đúng lắm."

Bem đi tới cửa, dừng bước lại, quay đầu lại, trông thấy Wilkker đã ngồi ở chỗ

đó tiếp tục công việc.

Cảm giác được ánh mắt của Bern, Wilker dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn về phía

Bern, hỏi:

"Thế nào?"

"Luôn cảm thấy có hơi nguệch ngoạc."

Wilker dùng ngòi bút chỉ chỉ vào mặt mình: "Đang nói ta sao?"

"Ừm."

"Chậc…" Wilker chẹp miệng một chút, "Được thôi."

Nói xong, Wilker đứng người lên, sửa sang lại thần bào của mình, sau đó hành

lễ với Bern.

"Ngài đi thong thả."

Bern tiến hành đáp lễ.

Wilker: "Ta cũng sẽ không đụng tới những hồ sơ trên bàn của ngài."

"Ngươi biết không, có đôi khi ta cảm thấy các ngươi như là đang chơi một loại

trò chơi nào đó, cái trò chơi này dựa theo một loại logic lý luận vô cùng hoang

đường, nó không thể nào chân thực, nhưng các ngươi lại chơi rất chân thành,

mà còn không biết mệt."

"Áp lực cuộc sống và công việc đã rất lớn, cho nên chúng ta chỉ là tương đối

chú trọng việc kết hợp sướng và khổ với nhau."

"Câu trả lời vô cùng thiếu đứng đắn, giống như là đang gãi ngứa."

"Đây không phải ý muốn của ta, bởi vì chỉ có người đưa ra quy cách cho trò

chơi mới có tư cách quyết định xem ai có thể tham dự vào cuộc chơi giữa chúng

ta, trước khi được xác định thì tất cả chúng ta đều không có tư cách xách xem

ngài thành người một nhà, cũng không thể tự tiện đưa sách hướng dẫn trò chơi

cho ngài."

"Cho nên, các ngươi và đám người của chủ nghĩa giáo nghĩa nguyên thuỷ kia lại

khác nhau ở chỗ nào?"

"Chúng ta cuồng nhiệt, chúng ta thành kính, chúng ta kiên định đi đối đãi với

Thần …có vẻ thật sự không có gì khác nhau trên mặt bản chất."

Nếu muốn thật sự tìm ra điểm khác nhau, thì có lẽ là từ trước đến nay thì Thần

đều cực kỳ phản cảm với cái đám "Chủ nghĩa giáo nghĩa nguyên thuỷ kia".

"Vậy ta đi về trước, chúc phúc cho ta đi."

"Chúc ngài bị kinh sợ.”

"Lời lẽ chúc phúc rất độc đáo đấy."

Không bao lâu sau khi Bern rời khỏi, Alfred đẩy cửa ra bước vào.

Wilker lập tức giơ hai tay lên, hô: "A, ngài Alfred thân yêu của ta, ngài là đến

cứu rỗi ta sao?"

"Khối lượng công việc có vẻ rất lớn."

"Đúng vậy, không sai, rất nhiều hồ sơ không thể hoãn việc xử lý được, bởi vì

chúng ta không có nhiều nhà tù như vậy, bao gồm cả… pháp trường.

Cũng may, ngược lại Không Gian Khai Thác vẫn luôn thiếu tốt thí, những tội

phạm này cũng rất phù hợp để ném đến đó chuộc tội với Trật Tự."

"Ừm, ngươi cố lên, ta không giúp được ngươi, ta phải khởi hành đi đón đám

Pall."

"Bây giờ có vẻ ngài rất không muốn xử lý những công việc như thế này nhỉ."

Wilker cố ý làm ra khuôn mặt phàn nàn nói.

"Đúng vậy, bởi vì luôn luôn cúi đầu công việc sẽ khiến cho ngươi rất khó ngẩng

đầu để khuôn mặt của mình không bị che khuất lúc “ghi hình” lại trên tranh vẽ

tường."

"Ngài thật đúng là cân nhắc rất sâu xa."

"Nếu không trước đó ta dẫn các ngươi làm việc để làm gì, không phải là vì

muốn giao loại công việc này lại cho ngươi và Leon sao."

"Được rồi, ta sẽ hoàn thành, chỉ hy vọng Đại chủ giáo Bern có thể đến sớm một

chút."

"Hắn đi đâu rồi?"

"Hắn tan ca trở về."

"Ta đã biết.”

Alfred lái chiếc xe Pens secondhand kia đến khu vực nội bộ của đại sảnh trận

pháp dịch chuyển.

Trong lúc chờ đợi, Alfred nhận được thông báo thiếu gia của mình cũng quay về

rồi.

Alfred vội vàng đi đến trước chỗ trận pháp dịch chuyển của thiếu gia, lúc này

Karen vừa nắm tay Connor đi tới.

"Thiếu gia, ngài không đi cùng với đội bảo an thật sự là quá mạo hiểm.”

Bây giờ trong số những người bên cạnh cũng chỉ có Alfred có thể nói ra lời như

vậy.

“Không có việc gì, Ukunga vẫn luôn ở bên cạnh ta." Karen giải thích một chút,

lập tức hỏi, "Sao ngươi lại chờ ở đây thế?"

Karen cũng không xác định trước thời gian trở về.

"Thiếu gia, Pall và Kevin cũng sắp trở về rồi."

Connor đầu tiên là hoan hô lên: "Chị Pall sắp về rồi sao!"

Ngay sau đó,

Connor lại cong miệng lên: "Ai, chị Pall sắp về rồi à."

Karen: "Không phải nói ngày kia mới về sao?"

"Bởi vì vấn đề vận chuyển khó xử lý nhất cần phải giải quyết sớm hơn, lại

không thể tiếp tục trì hoãn, cho nên hôm nay phải dịch chuyển về gấp."

"Tốt a, vậy chúng ta cùng nhau chờ."

"Còn nữa, thiếu gia, Đại chủ giáo Bern đã về nhà làm chuẩn bị."

"Ngươi đi gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết mặc dù ta trở về, nhưng còn

phải xử lý một chuyện, dặn hắn chờ thêm một chút."

"Vâng, thiếu gia."

Alfred lập tức quay người đi thông báo, Karen thì cùng Connor đi đến đằng

trước vòng sáng dịch chuyển đã được chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, Alfred trở về: "Thiếu gia, không liên lạc được với Bern qua

điện thoại, hắn không ở trong nhà và cũng không ở văn phòng, thuộc hạ muốn

gửi quạ đen đến cho hắn, nhưng quạ đen sau khi bay khỏi đây thì cứ lượn vòng

quanh, vẫn không cảm giác được khí tức của Bern."

"Không có việc gì, có lẽ bây giờ hắn đang muốn yên tĩnh một mình, chờ sau khi

lặn xong thì sẽ nổi lên mặt nước."

Đợi ở chỗ này, lại đợi thêm mười lăm phút thì vòng tròn dịch chuyển sáng lên.

Từ trong xuất hiện bóng dáng của Bá tước Recar, Pall đang ngồi trên bờ vai, sau

lưng Bá tước Recar thì có một cái hòm màu vàng kim, đường vân trên cái hòm

di chuyển như rằng nó là thể lỏng.

"Thiếu gia!”

Bọn hắn là nhóm trở về đầu tiên, những người còn lại ở phía sau, cũng không

phải đi qua vòng sáng chỗ này.

Bá tước Recar hành lễ với Karen.

"A, bé Karen đáng yêu của ta, mèo nhỏ nhớ cậu lắm!"

Pall thả người nhảy về phía Karen, Karen đưa tay đón lấy cô, sau đó thuận tay

đặt ở trên bả vai mình.

Connor giơ tay, nhảy cà tưng bên cạnh Karen, trong miệng vui sướng kêu lên:

"Meo meo meo!"

Pall thấy thế, trượt từ trên bờ vai Karen xuống trên đầu Connor, Connor giơ cặp

sách của mình lên, giống như là đang khoe khoang.

"Biết rồi, biết rồi, cái cặp sách này trông thật đẹp meo."

Lúc Connor còn muốn tiếp tục lại bị Pall duỗi chân mèo ra ngăn cái trán lại, cô

nói với Karen: "Mở cái hòm ra đi, bé Karen, tiếp theo là thời khắc chứng kiến

lịch sử."

Alfred hỏi: "Không mang về trong bộ rồi lại mở ra sao?"

"Không thể meo, bởi vì..."

Karen hỏi: "Kevin đâu?"

Pall đưa tay chỉ cái rương màu vàng: "Con chó ngu ở bên trong để phong ấn,

nếu không thì thật sự không vận chuyển cây đao này đi được; nếu muốn gượng

ép chuyển nó đi thì trên đường đi không biết nó sẽ chém đứt bao nhiêu linh hồn

vô ý đến gần nó."

Karen đi đến bên cái hòm, trước hết mở phong ấn của cái hòm ra, cái hòm mở

ra như một đoá hoa, bên trong có một thanh đao rỉ sét, vào một con chó vàng

ôm thanh đao mà không ngừng rụng lông.

"Gâu."

Kevin kêu một tiếng với Karen, sau đó có chút miễn cưỡng lắc lắc cái đuôi.

Hành động kia ngược lại là không phải đang biểu diễn, bởi vì sau khi mở cái

hòm ra thì Karen đã cảm giác được cảm giác sắc bén cắt chém, có thể thấy được

Kevin phải chịu đựng đau khổ dường nào trên dọc đường đi.

Nhưng mà Karen không có cầm lấy thanh đao kia ngay mà là bố trí trước một

kết giới ngăn cách tạm thời, anh lo lắng nếu vội vàng lấy thanh đao ra để nó

thoát khỏi sự ràng buộc của Kevin thì sức mạnh tràn ra ngoài sẽ khiến cho trận

pháp dịch chuyển xung quanh bị phá hư.

Sau khi bố trí thoả đáng thì Karen đưa tay, bắt lấy chuôi thanh đao.

Cùng lúc đó, Kevin cũng rốt cục buông lỏng chân ra, chân chó đạp một cái, lăn

ra ngoài.

Trong chốc lát, một luồng cảm giác kích thích dữ dội đánh thẳng vào linh hồn

Karen, Xiềng Xích Trật Tự rỉ sét trong cơ thể Karen cũng bị kích thích, từng sợi

xiềng xích toả ra khí tức uy nghiêm trong kết giới nơi đại sảnh trận pháp dịch

chuyển này.

Vũng bùn nơi sâu trong linh hồn, từng sợi xiềng xích rơi xuống, đâm vào trong

vũng bùn.

Ngay sau đó, pho tượng nghiện đói nổi lên, nhưng toàn thân của nó, lại bị xiềng

xích ghìm chặt, hạn chế cử động của nó.

"Rống!"

Pho tượng nghiện đói phát ra tiếng gào thét giận dữ, trong này tựa như còn có

sự chán ghét và oán giận với đối thủ cũ trong quá khứ lại xuất hiện.

Karen cúi đầu xuống, cảm giác ngoài ý muốn mà nhìn xem thanh Đao Than

Vãn trong tay này.

"Cây đao này lại còn có hiệu quả áp chế cơn nghiện đói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK