Theo bản năng, ông ta không muốn đồng ý, nhưng ông ta cũng không có mở
miệng từ chối, càng không có đưa tay ngăn cản.
Bởi vì ông ta có thể dự đoán trước được đối thoại và tình huống phát triển sau
khi mình từ chối.
Mặt ngoài, bất kể là địa vị quá khứ hay vẫn là thực lực bây giờ, Rasma ông ta
đều có thể nắm giữ tất cả ở nơi này;
Nhưng trên bản chất, khi đứng trước mặt hai ông cháu này, chính mình là một
người bộ dáng chật vật bị lột sạch cả quần lót mà cầm lá cây che thân.
Mình và Thần Giáo, đều chấp nhận loại cục diện thế này dưới sự "Uy hiếp" của
Dis, nếu như khi trước đã lùi bước, lúc này lại biểu hiện ra vẻ kiên cường gì
thêm thì cũng như che hạ bộ mà bước lên đài diễn thuyết, chỉ có thể bị xem như
là một chuyện cười.
Nhưng mà cho dù lui ra phía sau cũng có hình thức biểu hiện khác biệt.
Rasma duỗi ngón tay, trên mặt đất trước mặt Karen, xuất hiện một đường thẳng
màu đen.
"Ở trong tim ta có một cán cân, trong khoảng thời gian quá khứ ta vẫn luôn
không cách nào thật sự buông bỏ hay nắm lấy, ta không đề nghị ngươi bây giờ
quay về, nhưng đối với lời thỉnh cầu của ngươi, ta có thể hiểu được.
Như vậy đi, chỉ cần ngươi..."
Rasma còn chưa nói hết lời, ông ta đã nhìn thấy Karen giơ chân lên, bước qua
đường thẳng kia, sau đó tiếp tục duy trì một loại tư thế cúi đầu có chút tôn kính
đối với Rasma.
"Ha ha." Rasma cười, hỏi, "Ngươi biết ta đang chuẩn bị nói cái gì sao?"
Karen nhìn một chút về đường thẳng mà mình vừa mới bước qua kia trả lời:
"Hẳn là một sự lựa chọn."
"Vậy ngay cả nghe ngươi cũng chẳng muốn à?"
"Cũng không phải vậy, chẳng qua ta cảm thấy, lựa chọn cuối cùng trong lòng
ngài, sẽ không bởi vì ta mà thay đổi. Dù gì thì ngài thế nhưng là người duy nhất
cùng thời đại với ông nội của ta ở trong Thần Giáo có thể đuổi kịp bước chân
của ông ấy."
"Thằng nhóc, vấn đề của ngươi, rất nghiêm trọng."
"Thưa ngài, vấn đề của ta, rất đặc thù."
"Ba tiếng." Rasma giơ ba ngón tay lên, "Ngươi chỉ có thời gian ba tiếng."
"Thưa ngài, thời gian như thế thì có chút ngắn."
"Đội đuổi bắt sát thủ của Thần giáo sẽ lập tức tới ngay, bọn hắn, ta có thể ngăn
cản; nhưng vị trí kia của nhà ngươi, thật sự là quá mẫn cảm, trước đó ta cũng đã
nói với ngươi, ở chỗ này, ta cũng không thể liên lạc với phía ngoài, chỉ có thể tự
mình đọc báo.
Nếu ta đã nhường đường, cho phép ngươi về nhà, thì không có lý do nhượng bộ
ngươi thêm trên mặt thời gian.
Ba giờ là giới hạn, vượt qua thời gian này, ngươi phải làm tốt chuẩn bị bị một
vài ánh mắt nhòm ngó."
"Tạ ơn ngài."
Karen cúi người, ôm lấy Pall, Pall thuận thế mà nhảy lên trên bờ vai Karen ngồi
xuống, nói với Rasma:
"Bé Rasma, mang bọn ta về nhà thôi, thời gian quá ngắn, ngươi giúp chúng ta
tiết kiệm một chút thời gian đi đường có được không?"
Rasma đưa tay chỉ vào mặt mình, hỏi: "Có phải là do ta dễ nói chuyện quá rồi
không?"
Pall lắc đầu nói: "Là chính ngươi nói, không có lý do để nhân nhượng chúng ta
thêm trên mặt thời gian."
Rasma nhẹ gật đầu, đi tới, đưa tay đặt ở trên bờ vai Karen.
Sau một khắc, dưới chân hai người xuất hiện một vùng sáng.
Karen cảm giác được cảnh vật xung quanh đang nhanh chóng biến hóa, tốc độ
không thể chậm hơn so với Auggie lúc trước, nhưng không có chút áp lực nào
đối với cơ thể, Karen rõ ràng, đây tuyệt đối chưa phải là tốc độ thật sự của
Rasma.
Không cần thời gian bao lâu, Rasma đã mang theo Karen xuất hiện ở trên phố
Mink.
"Tốt, nhớ kỹ tranh thủ thời gian, trời cũng sắp sáng."
"Vâng thưa ngài."
"Nếu như có thể mà nói, khuyên nhủ ông nội ngươi đừng tiếp tục ngoan cố mà
tiến vào Thần Điện đi."
"Thưa ngài, ngài cũng rất rõ ràng về con người của ông nội ta, chuyện mà ông
ấy quyết định, người bên ngoài có thể khuyên sao?"
"Người bên ngoài không được, nhưng ngươi không giống, Dis thật sự yêu
thương ngươi. Mặt khác..." Rasma nhìn về phía Pall ngồi trên bờ vai của Karen,
"Hai năm, hai năm về sau, ta rời khỏi nơi này, chuyện thứ nhất cần làm chính là
đi tìm ngươi."
"Cảm tạ ngài đã yêu mến ta."
Rasma bước về trước một bước, kéo gần lại khoảng cách ở giữa mình và Karen,
nhỏ giọng nói:
"Ta sẽ tự tay giết ngươi."
Karen theo lễ phép mà sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi.
Rasma giơ hai ngón tay lên, lung lay trước mặt Karen: "Nếu như ông nội ngươi
tiếp tục ngoan cố không chịu tiến vào Thần Điện phụng dưỡng Thần Trật Tự vĩ
đại, như vậy, ngươi Karen, chỉ còn lại thời gian hai năm."
"Hô..."
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
"Tạ ơn ngài. Thật tốt, còn có thể có thời gian an nhàn hai năm."
"Tốt, rất tốt."
Rasma biến mất tại chỗ.
Nhưng mà ông ta cũng không rời đi, bởi vì bên trên màn trời, con mắt thật to
kia lại xuất hiện một lần nữa.
"Bé Karen, không cần phải sợ hắn." Pall duỗi hai chân trước ra, ôm đầu Karen,
"Thời gian hai năm, ít nhất có thể để cho ta khôi phục lại một phần sức mạnh,
cũng có thể để con chó ngu khôi phục một chút sức mạnh, còn có cậu... Cậu chỉ
mới rời nhà hơn nửa năm, cho cậu thêm thời gian hai năm, ai biết sẽ có chuyện
gì xảy ra đâu chứ?"
"Không cần an ủi ta, bây giờ ta rất lạc quan."
"A, đúng vậy, từ trong lời đối thoại giữa cậu và Rasma thì ta có thể cảm nhận
được. Được rồi, bây giờ nhà đang ở ngay trước mắt, chúng ta bây giờ đi gọi bọn
người Mason, Mary Winnie tất cả lên đi, về nhà mở tiệc, đi thôi!"
Karen giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Pall: "Về nhà, cũng có thể là yên tĩnh."
Karen đẩy cửa sân ra, đi vào.
Sau khi bước vào trong sân, Karen còn ngừng lại.
"Phốc..."
Pall vừa cười trộm vừa ngẩng đầu nhìn về con mắt to kia phía trên trời.
Lúc Karen rời nhà được thím yêu cầu mang theo một bộ chìa khóa, nhưng bây
giờ chắc chắn không có mang theo trên người, nhưng cửa trước cũng không có
khóa trái, vặn một cái thì có thể mở ra.