đang tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, có lẽ trong mắt của ông ấy, một khi Karen
lật xem đến tờ bút ký này thì có lẽ anh ta đã bị Tà Thần mê hoặc rồi.
Đối với "Cảm xúc" của ông Hoven, Karen có thể hiểu được, mặc kệ như thế nào
thì thứ được phong ấn trong cơ thể của Kevin đó là một vị Tà Thần.
Cho dù vị Tà Thần này đã sớm bước vào trạng thái của một con "Thú cưng", từ
những việc như mở cửa và tắt đèn đã trở thành kỹ năng bẩm sinh, không chỉ còn
có cung cấp thuật pháp cho mình còn bị Pall xem như vật cưỡi chạy qua chạy
lại suốt cả ngày;
Nhưng Karen chưa hề thật xem nó như là con chó nhà mình nuôi bao giờ.
Thậm chí, phỏng đoán từ góc độ lòng người thì bây giờ con chó này biểu hiện
ra vẻ ngoài càng hiền lành và chất phác, nhưng có lẽ trong nội tâm của nó đã
tích lũy lại không biết bao nhiêu oán hận và phẫn uất.
Nhưng mà, Karen vẫn quyết định muốn mở ra phong ấn cho Kevin.
Không phải là bởi vì anh nhân từ, cũng không phải là bởi vì anh suy nghĩ cảm
tính, mà là thành viên trong tổ chức của mình vốn dĩ cũng không nhiều, nếu như
mình còn không thể tiến hành "Thưởng phạt phân minh", thì cái nhóm này cũng
khó mà dẫn dắt.
Phong ấn nếu là được tạo thành từ từng tầng từng tầng chồng lên nhau, vậy
mình chỉ cần tháo ra từng tầng một là được, cam đoan mình có thể luôn luôn đủ
khả năng để ngăn cản nó.
So với việc thân phận của mình bị bại lộ và gặp phải tình cảnh xấu hổ khi được
“Phụng dưỡng” từ giáo hội thì nếu như thân phận của Kevin bại lộ vậy thì chắc
chắn sẽ gặp phải sự trấn áp không chút nương tay nào đến từ tất cả các giáo hội
chính thống, cho nên Karen cũng không lo lắng lắm về việc con chó này sẽ leo
tường ra ngoài để mật báo...
Lúc này, Kevin vẫn ngồi xổm ở đó có vẻ cũng đã nhận ra được điều gì, ánh mắt
thỉnh thoảng lại hướng về vị trí bàn đọc sách, nhưng vẫn duy trì nụ cười ấm áp
ở trên miệng mình.
Karen bắt đầu nhìn hướng xuống dưới, phương pháp thật sự để mở ra phong ấn
bắt đầu từ bước thứ hai, từ bước thứ hai đến bước thứ mười, phương pháp tổng
cộng có chín bước, ông Hoven cung cấp cho Karen tương đương với một bộ
công thức, việc Karen cần phải làm, chỉ cần dựa theo trình tự để giải đề bài,
từng bước từng bước thay công thức vào.
Mặc dù ở phần cuối của một bước đều sẽ xuất hiện một câu cảnh báo của ông
Hoven:
"Bước thứ hai... Cháu thật sự đã nghĩ kỹ sao?"
"Bước thứ ba... Ta cảm thấy cháu có thể ngồi suy nghĩ rồi cân nhắc lại?"
"Bước thứ tư... Thế nhưng nó là Tà Thần đấy!"
"Bước thứ năm... Bây giờ tỉnh ngộ thì vẫn còn kịp!"
"..."
"Bước thứ chín... Thật sự quyết tâm muốn làm việc này sao?"
"Bước thứ mười... Cháu sắp mở ra chiếc lồng của ác quỷ đấy!"
Sau khi xem hết toàn bộ nội dung một lần, Karen duỗi lưng một cái, thuận tay
lật đến một trang cuối cùng, chuẩn bị lắng một lời cuối cùng của ông Hoven.
Kết quả, trên một trang cuối cùng viết:
"Bởi vì lúc trước phong ấn Ranedal, là Dis bắt nó từ trong lồng ngực của cháu,
lại moi ra từ trong lồng ngực của ông ấy, linh hồn của nó... Không, sự tồn tại
của nó cùng với trong lúc ta tiến hành quá trình phong ấn, tất nhiên sẽ không
tránh khỏi việc lây nhiễm bởi dòng máu của gia tộc Inmerais.
Cho nên, cuối cùng có một tin tức tốt phải nói cho cháu, Karen bé bỏng à, cái
trận pháp này của ta, chỉ có người có huyết thống của gia tộc Inmerais tự tay
tiến hành, mới có thể giải trừ thành công.
Suy nghĩ thêm đến sự ảnh hưởng từ nghi thức huyết tế của Dis, trên đời này,
ngài Tà Thần đại nhân của chúng ta cũng chỉ có thể được giải thoát khỏi phong
ấn bởi hai người mà thôi, ngoại trừ cháu thì chỉ còn Dis.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ thêm vài trường hợp đặt biệt, ví như lúc
cháu ngẩng đầu nhìn lên, dường như có thể nhìn thấy những đấng tối cao đó,
bọn họ chắc chắn có thể tùy ý mà phá bỏ phong ấn của nó, nhưng vấn đề là,
ngài Tà Thần có dám đến nhờ bọn họ giúp đỡ hay không?
Xin hãy đem đoạn chữ viết này cho nó đọc, ta tin tưởng nếu cháu đã có quyết
định giúp nó giải trừ phong ấn thì nó cũng đã có năng lực đọc hiểu chữ viết.
Cuối cùng,
Ta có một lời khuyên nhỏ dành cho ngài Tà Thần của chúng ta,
Đó chính là:
Làm chó cho thật tốt vì đó là đường lui duy nhất dành cho ngươi! "
Karen sờ lên cái mũi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, anh cảm thấy nếu đem
đoạn nội dung này đưa cho Kevin nhìn thì có hơi tàn nhẫn đối với một con chó.
Nhưng cuộc sống mà, cũng nên trải qua vài lần trắc trở và khó khăn thì con
người ta mới có thể trở nên càng chín chắn, đời người đã vất vả đến thế, đời chó
cũng đâu không may mắn mà thoát khỏi.
Cho nên, Karen chỉ chỉ ngón tay vào một trang bút ký này.
Alfred đi đến trước, cầm lấy bản bút ký, sau khi xem xong, thấy Karen cũng gật
nhẹ đầu, anh ta đem bản bút ký đưa xuống trước mặt Kevin để nó xem.
Từ việc cái đầu nhỏ của Karen lắc lư lên xuống qua trái qua phải có thể cho
thấy, nó thật sự là đang đọc, hơn nữa đọc rất cẩn thận.
Chờ đến sau khi đọc xong câu cuối cùng, Kevin trừng mắt nhìn, tiếp tục lè lưỡi
lộ ra nụ cười thật thà, cái đuôi vẫn đang vung vẩy.
Alfred ngồi xổm ở trước mặt của Kevin, mở miệng nói:
"Mặc kệ ngươi là đang thật lòng hay là nhẫn nhịn chịu đựng, ta chỉ hi vọng nhắc
nhở ngươi một điều, ngươi đang gặp một lần kỳ ngộ lớn nhất trong cuộc đời của
mình.
Đấng vĩ đại đã cho ngươi thấy tấm lòng nhân từ bao dung và ý chí mênh mông
của ngài,
Cái này không liên quan đến việc ngươi là Kevin hay vẫn là Ranedal, cho dù
ngươi chỉ là một con chó lang thang ngoài đường, nếu đã ngồi ở vị trí này, cũng
có thể được hào quang sáng chói của đấng vĩ đại chiếu xuống gột rửa cơ thể của
ngươi.
Bầu trời và mặt đất đều không hiền từ mà xem mọi vật như chó rơm." (Đạo đức
kinh: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.)
"..." Kevin.
"Ngươi có thể cảm nhận được thâm ý của câu nói này sao?" Alfred hỏi.
Kevin gật nhẹ đầu, lại lắc đầu.