đến từ bên ngoài, Karen chỉ có thể nghiêng người mà trốn ở phía sau cửa.
Cửa sổ phòng sách bị mở ra, một cô hầu gái đang đứng ở cửa: "Công chúa,
tướng quân dặn dò chúng ta chuẩn bị bữa ăn khuya cho ngài, xin hỏi ngài có
cần chuẩn bị món điểm tâm ngọt sao?"
"Không cần, ta không đói bụng, còn nữa, ta không hi vọng lúc ta còn ở trong
phòng sách, có người bởi vì việc này mà đến quấy rầy ta."
"Xin ngài hãy thứ lỗi." Hầu gái đóng cửa lại rồi rời đi.
Ophelia khép kín bản bút ký lại, đứng người lên, đi tới cửa, mở cửa, bước ra
ngoài.
Karen biết, cô vẫn đang chuẩn bị đưa mình ra ngoài, cũng không già mồm,
Karen đi ở phía sau lưng nàng.
Lúc đến đầu cầu thang, Ophelia dừng lại.
"Hình như cứ mỗi lần gặp mặt, anh cũng sẽ mang đến cho tôi một vài sự ngoài
ý muốn."
"Lần này, thật sự chỉ là ngoài ý muốn."
"Tôi sẽ không nói cho chú tôi về việc anh xuất hiện ở đây, tôi cũng không muốn
truy hỏi mục đích của anh, nhưng chỉ giới hạn trong đêm nay, chỉ giới hạn đến
lúc anh bước ra khỏi khu biệt thự này, tất cả mọi chuyện về sau, nên làm gì thì
tôi sẽ làm như thế."
"Ừm."
Lúc này, của phòng ngủ chính sau lưng Karen được mở ra.
Karen cùng Ophelia cùng nhau quay người nhìn về phía sau lưng, chỉ là cửa
mở, nhưng cũng không nhìn thấy bóng người nào.
"Đồng bọn của anh à?" Ophelia hỏi.
Không thể nào là do cửa phòng ngủ xảy ra vấn đề hoặc là bị gió thổi mở ra,
người hầu sẽ kiểm tra tất cả mọi thứ ở trong căn biệt thự này, nhất là khi biết
chú của mình sẽ trở về vào ngày hôm nay.
"Tôi đến đây để đuổi theo hắn, hắn đột nhập vào nơi này, lúc tôi rời khỏi khách
sạn, tôi cũng không biết khu biệt thự này là của ai, cũng không biết vì sao cô lại
ở chỗ này."
Ophelia đi vào phòng ngủ chính, Karen đi ở sau lưng cô.
Vào lúc này, một bóng người xuất hiện ở trên đèn treo chỗ trần nhà, trên mặt
của người đó mang theo một cái đầu hươu, là cái loại đầu hươu hay được dùng
để trang trí trên vách tường trong phòng khách.
Nhưng từ bên trên quần áo, Karen nhận ra, đây là đội trưởng.
Cho nên, vào nhiều lúc cũng có thể tin tưởng vô điều kiện vào đội trưởng;
Đội trưởng thậm chí có thể trong thời gian ngắn như vậy biết phải cần thay đổi
mặt nạ để tránh việc tiểu thư Ophelia biết hai người là đồng bọn.
Chỉ có điều là, thấy đội trưởng vậy mà mang một cái đầu hươu to tướng trên
mặt rồi còn nằm sấp bám vào trên trần nhà, cái hình tượng này, nhìn thấy rất
buồn cười.
"Vậy mà còn đuổi theo tới nơi này."
Đội trưởng nói xong, đưa tay với lên cái đèn treo ở phía trước mặt, cái đèn treo
này rất cầu kỳ phức tạp, nhưng đội trưởng chỉ di chuyển một bộ phận trong đó,
trong chốc lát, trên sàn nhà trong phòng ngủ chính đã xuất hiện một trận pháp
Ánh Sáng.
Karen tin chắc rằng, đội trưởng chắc chắn đã bố trí xong tất cả mọi thứ, chỉ để
lại một bước cuối cùng, là đang đợi mình đến.
Sau khi trận pháp xuất hiện, ánh sáng trắng toát ra, đây là một trận pháp dịch
chuyển.
Đội trưởng đeo theo cái đầu hươu đang bám trên trần nhà bỗng buông tay ra, cả
người rơi xuống dưới, không có âm thanh chạm đất, ngay lập tức bị dịch chuyển
đi.
Karen thấy thế, lập tức hô lên một tiếng: "Không được chạy!"
Ngay sau đó Karen cũng xông tới, sau khi bước vào vòng tròn trận pháp, cả
người cũng biến mất không thấy nữa
Một trận pháp lạ thường bỗng nhiên khởi động trong biệt thự đã khiến để cho
đội cận vệ dưới lầu để ý, cả đám đều vọt tới lầu 3.
Mà lúc này, ánh sáng của trận pháp dịch chuyển đang nhanh chóng tiêu tán.
Ophelia không tiếp tục đứng chờ hộ vệ, mà là trước lúc trận pháp biến mất,
bước vào bên trong trận pháp, cùng với tia sáng của trận pháp biến mất, trận
pháp cũng tiêu tán, cả người của Ophelia cũng biến mất tại chỗ.
...
"Ầm!"
Karen đã rơi xuống một khu vực đầm lầy, ngẩng đầu, phát hiện nơi này là một
khu vực rất trống trải, trên đỉnh đầu là bầu trời sao, sau lưng thì có một tấm bia
đá, nhưng trên tấm bia đá không có khắc chữ, chỉ có một cái dấu tay.
Đội trưởng đi đâu rồi?
Trong khi Karen đang tìm kiếm bóng dáng của đội trưởng, nhưng phía trên lại
có tiếng động truyền tới, Ophelia rơi xuống, Karen vô ý thức đưa tay đón,
nhưng Ophelia trực tiếp điều chỉnh lại tư thế cơ thể ở giữa không trung, an ổn
mà rơi xuống đất.
"Karen, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Ophelia trực tiếp hỏi.
"Tôi cũng không biết."
"Vậy đây là nơi nào?"
"Tôi càng không biết."
"Ngươi mà anh đuổi theo rốt cuộc là ai?"
"Tàn dư của Ánh Sáng."
"Tàn dư của Ánh Sáng?" Ophelia khẽ nhíu mày, đúng lúc này, cô xoay người
một cái, trong tay xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ, chém về phía sau lưng.
"Phốc!"
Một cái đầu của con mãng xà màu đen, nhưng sau khi cái đầu kia rơi xuống thì
nó lại phun lưỡi ra, cái đầu lại táp tới người Ophelia một lần nữa.
"Trật tự- Tấm Chắn Bảo Vệ!"
Ba vách chắn màu đen xuất hiện, trực tiếp ép chặt con rắn xuống hoàn toàn.
Ophelia nhìn xem ba cái vách chắn trước mặt, đây chỉ là một thuật pháp Trật Tự
Đơn Giản, nhưng cảm giác cách mà Karen sử dụng cũng không giống, những
tấm chắn ngưng thực to lớn thế này, đủ để cho phần lớn các sự tấn công đều tỏ
ra bất lực khi đối mặt với nó.
"Thực lực của anh tiến bộ rất lớn." Ophelia nhớ kỹ lần trước lúc gặp mặt ở
Wien, Karen không có thực lực như thế này, ít ra, không có thể hiện ra thực lực
như bây giờ.
"Từ sau lúc cô rời khỏi Wien, tôi cũng khá cố gắng."
Hai người còn không tiếp tục nói thêm câu nào, bên trong bóng đêm, lại có sáu
bảy cặp đèn lồng màu xanh xuất hiện, sau đó nhanh chóng chập chờn tới gần.
Đây là mắt rắn, ở nơi này vậy mà có nhiều mãng xà đến vậy!
Ophelia giơ lên hai tay, hai thanh Lưỡi Đao Ám Nguyệt giống như ngọn roi da
màu đỏ tươi xuất hiện, cắt về phía trước.
"Trật Tự - Thanh Tẩy!"
Karen không có lựa chọn đến gần giết lũ rắn, mà là đứng ở phía sau không
ngừng cho thanh tẩy cho Ophelia, những con mãng xà này nhìn cực kỳ đáng sợ,
người bình thường đối mặt bọn chúng thì chỉ có số phận là bị ăn, nhưng Ophelia
đối phó bọn chúng không hề có một chút vấn đề, vấn đề duy nhất cần lo lắng đó
là độc tố do những con mãng xà này phun ra.
Sau cùng, toàn bộ những con mãng xà này đều bị Ophelia cắt thành từng khúc
ngay ngắn.
Karen cảm thấy, nếu như có một cái nồi đủ to thì mình có thể làm một bữa
"Luơn kho tàu".
Bởi vì nhiều con mãng xà bị chặt chết ở chỗ này như vậy, mùi máu tươi ở xung
quanh lập tức trở nên vô cùng đậm đặc, mà từ cách đó không xa, lại truyền tới
tiếng vang, xem ra là bởi vì mùi máu tươi cho nên đã hấp dẫn thêm nhiều mãng
xà tới đây.
"Đi!"
Ophelia không có lựa chọn ở lại mà tiếp tục chém giết bọn mãng xà này, mà là
phẩy tay đối với Karen, ra hiệu lùi về phía sau, ít nhất phải tạm thời rời khỏi nơi
này.
Hai người chạy hướng về phía trước, xuyên qua một rừng cây, sau khi chạy
được một quãng, phía trước truyền đến âm thanh của sóng biển.
Bị dịch chuyển đến bờ biển rồi sao?