Vốn chỉ là lỗ tai nghe nhầm, nhưng đợi đến khi trong quân truyền đến tiến kèn
dồn dập chuẩn bị tác chiến, Karen như là bị một cái chùy đập mạnh vào sau gáy,
đợi đến khi anh ngẩng đầu một lần nữa, tập trung sự chú ý, phát hiện trong tầm
mắt của mình đã xuất hiện sắc thái khác.
Hoàn cảnh trong quân đoàn, ngược lại là không có gì thay đổi, nhưng có thể
cảm giác được rõ ràng rằng tất cả cũng đã thay đổi, giống như là cuộn phim của
những niên đại khác nhau sẽ cho ra hình ảnh có chất lượng khác nhau.
Bây giờ Karen cảm giác thế giới trước mắt có một loại sắc vàng, giống như là
toàn bộ đám mây trời chiều giội ngược xuống mặt đất.
Karen móc thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo ra, anh biết thứ thuốc lá này bây
giờ đã không còn tác dụng gì nữa, nhưng vẫn đưa nó vào trong miệng, không
châm lửa, mà là bắt đầu nhai.
Cảm giác đắng chát tanh cay bùng nổ trong khoang miệng, cảnh tượng trong
mắt không có gì thay đổi, ngược lại thì cơn nghiện đói lại bộc phát, còn mãnh
liệt hơn so với lúc trước.
"Mẹ nó!"
Karen lảo đảo rời khỏi chỗ ngồi, trước mắt thì quân đoàn đã đến tác chiến vị trí,
cũng đã chuẩn bị tác chiến, tiếp theo là loại bỏ trận pháp ngăn cách phía trên
quân đoàn, theo lý thuyết thì chiến sự sắp thật sự bắt đầu.
Dù là trận chiến này không cần Karen chỉ huy, nhưng con linh vật như anh, nhất
định phải đến vị trí linh vật nên ở, để tất cả mọi người trong quân đoàn có thể
trông thấy mình.
Karen bước ra khỏi lều, vừa lúc này một người khổng lồ khiêng một lượng lớn
Pháo Ma Tinh đi qua trước mặt Karen, cả người Karen đứng không vững, thiếu
chút nữa đã ngã ngồi trên đất.
Thể trạng của tên người khổng lồ này, to gấp mười mấy lần kích cỡ bình thường
mà Karen từng trông thấy, toàn thân bao trùm vảy giáp sáng bóng phù văn,
trong lỗ chân lông có khí tức dung nham và băng sương xen lẫn và thẩm thấu.
Trong quân đoàn của mình tại sao có thể có loại vật này?
Nếu như thật sự có thì còn cần bọn nó đi làm công việc hậu cần làm gì, có thể
trực tiếp dùng làm chủ lực để xung phong tuyến đầu.
Karen dùng sức lắc đầu một chút, lại nhìn lên, mới nhìn rõ bộ dáng bình thường
của người khổng lồ.
Quả nhiên, sau khi lỗ tai nghe nhầm, thì con mắt cũng xuất hiện ảo giác.
May mắn có Neo ở đây, nếu không vị quan chỉ huy như mình, nghe và nhìn đều
không giống trong hiện thực, vậy thì còn chỉ huy cái quái gì.
"Trật Tự, chúng ta cùng lên đi?”
Một âm thanh xa lạ truyền đến từ bên cạnh, Karen nghiêng mặt qua, trông thấy
một người thanh niên mặc bộ giáp màu trắng đứng bên người mình, nhìn kỹ thì
lại phát hiện trên người hắn không phải áo giáp, mà là những mảnh vảy.
Trên người tên thanh niên có các loại khí tức như băng, hỏa, phong, hắc ám,
không gian, … đậm đặc đến đáng sợ, những khí tức này ở trên người hắn tạo
thành một sự cộng sinh hài hoà, hắn duỗi tay ra, bắt lấy cánh tay của mình, từ
đầu ngón tay của hắn có thể trông thấy màu trắng noãn thuộc về Cốt Long.
Karen đã từng bị Auggie nắm bả vai mà bay vọt ra khỏi Wien để đi bắt tên sát
thủ mưu hại cả nhà Waffron, lúc ấy thể chất mạnh mẽ đáng sợ của Long tộc để
lại cho Karen ấn tượng rất sâu.
Mà vị "Long tộc" trước mắt này, cho Karen cảm giác thần thánh và thần bí xen
lẫn, đứng ở bên cạnh hắn, đều có thể sinh ra cảm giác ngạt thở như rằng mình
chỉ là sâu kiến.
Không có gì bất ngờ xảy ra …chắc đây là Connor.
Karen đã có chút quen thuộc với ảo giác của mình, hơn nữa còn lục lọi ra một
vài quy luật.
"Được rồi." Karen nhẹ gật đầu.
Connor có chút tò mò nhìn Karen, cô bé cảm thấy ánh mắt mà Karen nhìn mình
bây giờ, có chút không giống;
Nhưng cô bé vẫn rất nghe lời đi đến trước người Karen, hóa thành Cốt Long.
"Rống!"
Uy áp trút xuống, thứ hiện ra ở trong mắt Karen không phải là Connor mới hơn
một trăm mét dài đang không ngừng lớn lên, mà là một thứ có thân hình có thể
so sánh với một Ngân Hà.
Trên người của nó, có tất cả điểm đặc thù của Long tộc, các loại chủng tộc,
đồng thời, nó còn kế thừa sự cao ngạo đến thực chất của Long tộc!
Trong thời đại mà Thần linh có hình người làm chủ đạo, đầu của nó, cũng chưa
từng hạ thấp xuống.
Karen đứng ở trên lưng nó, nó cất mình bay lên, giống như là một vùng không
gian thật lớn cứ thế mà bị xé rách, bay lên phía trên.
Karen cúi đầu xuống nhìn xuống dưới, anh nhìn thấy là một vùng kỵ sĩ mặc bộ
giáp màu đen kịt, bọn hắn nghiêm túc, bọn hắn yên tĩnh, lại đủ để phá tan bất cứ
vật cản nào.
Hình chiếu của Mục Sư khổng lồ giữa bầu trời kia, không, đó không phải hình
chiếu, đó là một trong 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, Jamira, và mấy khác mục sư là Thần
chi nhánh khác, mặc dù Trật Tự Thần Giáo không thừa nhận hệ thống Thần chi
nhánh, nhưng nếu bọn họ ở trong những Thần Giáo khác thì đó là địa vị của
Thần chi nhánh, thậm chí, đủ để khai sáng một giáo hội nhỏ thuộc về mình.
Đầu của Karen cảm thấy như sắp bị xé rách, anh không dám tiếp tục nhìn xuống
phía dưới, sợ rằng nếu tiếp tục tiếp, những hình ảnh trong "Tầm mắt" sẽ làm nổ
tung ý thức của mình.
Trên thực tế, bây giờ anh đã cảm thấy rất đau đớn, loại cảm giác như não mình
đang sôi sục lên rồi bay hơi kia quá mức dữ dội.
Đột nhiên, ánh sáng nhu hòa vung chiếu xuống, để cảm giác đau đớn của Karen
biến mất, anh nhìn thấy một vòng ánh sáng, như là mặt trời từ trên không giáng
xuống nhân gian, đứng ở trước mặt mình.
Nó mang đến hy vọng cho thế gian, nó mang đến ánh sáng cho thế gian.
Neo cũng nhảy từ trên kỵ sĩ chim ưng lên sau lưng Connor, đưa tay lắc lắc ở
trước mặt Karen, nói thầm một tiếng.
"Nguy rồi, càng nghiêm trọng hơn.”
Nhưng mà Neo vẫn hỏi: "Bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể phát động tiến
công sao?"
Đây chỉ là câu hỏi mang tính lễ phép, Neo xoay người, đi sang một bên khác,
chuẩn bị tự mình ra lệnh.
Karen lách qua bên người Neo, xuyên qua vàng sáng mà bước về phía trước.
Nơi này, là một vùng bồn địa, cũng là chiến trường của quân địch.
Karen nhìn thấy một tòa tường thành cao ngất kéo dài, nghe được vô số tiếng
khóc than tuyệt vọng, mỗi một viên gạch mẩu đất trên tường thành kia đều thấm
đẫm sự đau thương;
Karen nhìn thấy phía trên màn trời là những ô lưới xen lẫn máu huyết, bọn họ
bất lực, bọn họ chết lặng, bọn họ không ngừng đan xen trên màn trời, dựa theo
quán tính lúc còn sống mà đi đến rìa của hố sâu, thả người nhảy xuống;
Trên đời này, có chân thiện mỹ, nhưng cũng chưa bao giờ thiếu mất sự ghê tởm,
càng có không ít sự méo mó, nhưng sở dĩ thứ ghê tởm sẽ để cho người cảm thấy
khó chịu và phản cảm là bởi vì có một tiêu chuẩn để cân nhắc.
Mà một khi tiêu chuẩn này đã mất đi, tất cả đều trượt vào vực sâu vĩnh viễn đoạ
đày.
Đột nhiên, hình ảnh trước mặt Karen lại trở nên méo mó;
Một Cây Sinh Mệnh to lớn xuất hiện, nhánh cây của nó kết nối với thương
khung, gốc rễ của nó cắm sâu vào trong lòng đất;
Ở hai bên của cây đại thụ này, có hai vị Thần Linh, giữa bọn hắn và Cây Sinh
Mệnh tạo thành lấy một vòng tuần hoàn, bọn hắn vung tưới cho Cây Sinh
Mệnh, mà Cây Sinh Mệnh cũng đã trả vào bọn hắn.
Trên thân của Cây và Thần đều tỏa ra hào quang thánh khiết, nhưng những hào
quang, những chất dinh dưỡng này lại đến từ đâu?