Sau đó, cô ta dựa theo ước định lúc trước, buông tay ra, lưỡi đao màu đen cũng
biến mất, cô ta đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, chờ đợi kết cục của mình.
Cơn nghiện đói đi đến trước mặt Ankara.
Lần này, Ankara không tiếp tục ra tay, cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn
lại xảy ra.
Cơn nghiện đói hé miệng, cơ thể Ankara tan ra thành những điểm hào quang rồi
từ từ bị hút vào theo mũi và miệng của Karen.
Trong quá trình này, trên mặt cơn nghiện đói lộ ra vẻ thoả mãn, giống như là
một người ưu nhã đang nhấm nháp hương vị của món ăn.
Vào lúc này nó không muốn bị quấy rầy, càng không muốn bị gián đoạn, chỉ
muốn một mình yên tĩnh thưởng thức. Trong lúc vô thức, cơn nghiện đói giơ tay
ra, giống như lúc này cần phải đọc thứ gì, đây là một loại ký ức cơ bắp, càng
giống như thói quen ký ức.
Đáng tiếc là cả khách sạn này đã vắng vẻ đến nỗi không thể vắng hơn, báo hay
tạp chí gì đó thì cũng không còn.
Lúc này cơn nghiện đói có chút thất vọng.
Trong lúc Karen dùng bữa, sẽ có thói quen tìm vài thứ gì đó để vừa đọc vừa ăn
cơm.
Cơn nghiện đói không chỉ sử dụng kỹ xảo chiến đấu của Karen mà cũng sẽ sử
dụng năng lực trên phương diện khác.
Trong lúc bất đắc dĩ, cơn nghiện đói mở lòng bàn tay ra, một quả táo như được
tạo bởi thuỷ tinh xuất hiện lơ lửng, nó là hình chiếu nhưng như vẫn đẹp đẽ
khiến người ta phải động lòng, nó đang không ngừng hư thối biến chất, nhưng
lại nhiều lần tươi tốt trở lại.
Trong lời kể của Connor, cô bé đã từng có một giấc mơ, ở trong mơ, Connor
không màn đến cơ thể sụp đổ cũng muốn mang một quả táo về đưa cho Thần
Trật Tự.
Cơn nghiện đói vừa tiếp tục ăn, vừa nhìn xem sự biến đổi của quả táo.
Ở trong không gian linh hồn, Karen đang kinh ngạc với cảnh tượng này.
Ngay từ ban đầu anh cũng không hiểu được vì sao cuộc giao đấu giữa Ankara
và cơn nghiện đói có thể kết thúc bằng phương thức hoang đường như vậy.
Cho dù đánh không lại thì chả nhẽ bảo không chống cự thì thật sự sẽ không
chống cự? Cứ đứng yêu ở đó để bị ăn?
Nhưng mà rất nhanh thì Karen cũng suy nghĩ thông suốt.
Ankara ở trước mặt cũng không phải thật sự là Ankara, cô ta chỉ là một phần
của Ankara, quá khứ hư ảo, hiện tại lúng túng, tương lai không tồn tại.
Cô ta cũng không phải Thần, không, cho dù là người thì cũng không phải.
Cô ta là mảnh vụn, một mảnh vụn chỉ theo đuổi cảm xúc của mình, đối với cô ta
mà nói, đánh thắng lại được cái gì, để người ngoài biết được thì lại có vấn đề
gì?
Cô ta không quan tâm đến những việc kia, chúng cũng không quan trọng, tất cả
đều không sánh bằng niềm vui khi biết được cha mình sắp chết.
Cô ta đã thỏa mãn, không còn hận thù hay không cam lòng, không quan tâm
mình có bị tiêu hoá hay không.
Đây thật ra cũng xem như là sự chênh lệch giữa Thần tử và Thần linh, một bộ
phận chỉnh thể cũng không thể đại diện cả một chỉnh thể, thậm chí, có thể sẽ thể
hiện ra tính chất hoàn toàn tương phản cùng với cái bản thể này.
Nói một cách khách quan thì dấu ấn tinh thần mà con chó nhà mình để lại trong
Cánh Cổng Luân Hồi ngược lại càng nhân cách hóa hơn, bởi vì vị “Lãnh chúa”
kia, có nhận thức đối với quá khứ hiện tại và tương lai.
Trong đầm lầy có thêm một người xuất hiện.
Cô ta ở trong đám bùn nhão, giống như là bã thức ăn đang dần dần bị tiêu hoá.
Karen cứ như thế mà quan sát cô ta, nếu như nói trong tay mình còn có một hợp
đồng thuê ngắn hạn, như vậy có nghĩa là còn đang giãy dụa thì Lưỡi Hái Chiến
Tranh là một hộ dân đang không chịu di dời;
Về phần Ankara vừa bị nuốt vào này, cô ta là hộ gia đình đang bị phá dỡ.
Một bộ phận đang nhúc nhích vươn lên, bùn nhão còn ở trên người cô ta đã rơi
xuống đã không còn nhìn thấy cụ thể, cơ thể, chỉ còn xương cốt đã mục nát, dấu
vết của cô ta đang dần dần bị xóa đi.
Nhưng Karen vẫn cảm giác được ánh mắt của cô ta đang nhìn vào mình, có vẻ
cô ta rất tò mò về mình.
Cảnh này khiến trong đầu Karen không khỏi nhớ lại hình tượng cô bé Ankara
đáng yêu lúc còn nhỏ ở trong hình ảnh ký ức.
Cô ta sắp bị xóa đi nhưng vẫn còn hứng thú tò mò nghiên cứu thế giới này.
Mảnh vỡ của Thần quả nhiên là một sự tồn tại khiến người ta khó lòng hiểu
được.
"Ta không thể nào tưởng tượng chủ thể ký sinh mới của nó sẽ là ngươi, ta nghĩ,
trong lòng của nó cũng cảm thấy rất chênh lệch nhỉ."
Cơn nghiện đói vốn tồn tại trong cơ thể của Thần Trật Tự, về sau trong một
khoảng thời gian ngắn bị phong ấn trong cơ thể của Ankara, thậm chí ngay cả
bản thân Ankara có thể là một loại sự sống khác được sinh ra từ cơn nghiện đói
cũng khó nói.
Dù gì thì với sức mạnh của Thần Trật Tự, một bộ phận trong cơ thể tạo thành
một vị Thần chi nhánh thì cũng không khiến người ta cảm thấy có gì ngoài ý
muốn, trong thần thoại tự thuật của các Thần Giáo cũng chưa bao giờ thiếu
những mẩu chuyện ly kỳ như vậy.
Nhưng đứng trên góc độ của Karen thì lại có chút cạn lời, bản thân cũng sắp
biến mất thế mà còn có tâm trạng ở đó mà trào phúng ta?
Karen mở miệng nói: "Thần Trật Tự ngăn cách kỷ nguyên, khiến Chư Thần
không thể nào quay về."
So với cơn nghiện đói keo kiệt thì ngược lại Karen thoải mái hơn nhiều, lời trào
phúng của Ankara trước lúc chết, Karen lại xem nó như lời quan tâm trước lúc
lâm chung hơn.
"Ha ha ha…."
Ankara lại cười, cô ta có vẻ cũng không bất ngờ với đáp án này, dù gì thì bất kể
đứa con gái như này có căm hận cha mình đến dường nào thì cũng vẫn như cũ
không cách nào phủ nhận việc cha của mình vô cùng hùng mạnh.
"Ta vốn cho rằng chỉ có một mình ta bi thảm mà thôi, thì ra… tất cả mọi người
đều rất thảm. Ta là con gái của hắn, ta sinh ra nhờ có hắn, ta không có quyền
được chọn, thế nhưng mà những người năm xưa đã lựa chọn đi theo hắn thì
chắc hẳn là đều đã hối hận rồi nhỉ?"
Karen cũng không để ý đến lời nói mớ của Ankara, mà là tiếp tục nói: "Hắn ta
bây giờ đang vô cùng, vô cùng suy yếu, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa, Chư
Thần cũng sắp trở về."
"Ha ha ha…ha ha ha…" Ankara vẫn là đang cười.
"Ta trưởng thành sẽ làm sức mạnh của hắn suy yếu; sự tồn tại của ta giữ chân
cơn nghiện đói. Cho nên, nếu như ta chết rồi, bị cơn nghiện đói nuốt chửng
hoàn toàn, không còn tồn tại thì như thế Thần Trật Tự chắc hẳn sẽ khôi phục
không ít sức mạnh.
Sau khi cơn nghiện đói hoàn thành việc tiêu hoá bổ sung bản thân, ngươi đoán
xem, nó sẽ đi nơi nào, nó sẽ lại đi tìm ai?"
Ankara: "Ha ha…"
Tiếng cười của Ankara im bặt.
Sau đó, cô ta phát ra tiếng gào thét:
"Không được!"