ngược lại cực kỳ tươi mát, hoàn toàn không giống với trong vườn thú bình
thường. Mombas nhìn chằm chằm Karen, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm
nhẹ.
Karen cười, tìm một khối băng hơi vuông vức một chút trên nền đất, thần bào
dù sao cũng không sợ bị ướt. Mombas thì tiếp tục nhìn chằm chằm Karen.
Kevin lúc này phối hợp chạy về chỗ máng ăn của Mombas, cúi đầu, nhìn một
chút, sau đó ăn một miếng, trong máng ăn của Tiên Đế thì hoa quả chiếm phần
lớn, còn ở chỗ của Mombas thì phần lớn là thịt, giống như là từng cục thịt viên
vậy.
Nhưng vẫn không phải ngon lành gì, nhưng mà "Gia giáo" tốt đẹp để nó sẽ
không phun ra, mà là nuốt xuống. Lúc xoay người, Mombas nghiêng đầu sang
chỗ khác, nhìn về phía Kevin.
Cho dù đối với người thì việc cướp bát cơm của người ta cũng là điều kiêng kỵ
lớn nhất, càng đừng đề cập yêu thú.
Lúc Mombas đối mặt với Karen, ánh mắt còn mang theo chút ít vẻ hàm súc, lúc
đối với con cho vàng như Kevin, trong mắt lúc này đã tràn ngập tức giận, thậm
chí cúi đầu xuống, phát ra một tiếng gầm nhẹ với Kevin.
"Rống!"
Kevin cũng xem như là một con chó cỡ lớn, nhưng lúc đặt trước mặt của
Mombas, thì trông nó vẫn rất "Nhỏ yếu".
Chỉ có điều, Kevin không e ngại chút nào, ngược lại càng mang theo ánh mắt
khinh thường mà sủa về phía Mombas: "Gâu."
Mombas sửng sốt một chút, tựa như không ngờ tới một con chó nho nhỏ như
vậy mà dám phản kháng uy nghiêm của nó, đang lúc nó chuẩn bị nâng móng
vuốt lên, Karen mở miệng nói:
"Được rồi."
"Rống!"
Mombas giống như là tìm được một cái lý do, quay đầu rống lên về phía Karen,
nó nhẫn nhịn thật lâu, cũng do dự thật lâu, lần này rốt cục thuận thế mà phát ra
lửa giận của mình.
Tiếng gào thét mang theo trận gió lao đến, thổi tóc của Karen lên.
Karen đứng người lên, từ sau lưng của anh xuất hiện từng sợi Xiềng Xích Trật
Tự, hoàn toàn khuếch tán ra, lao về phía của Mombas.
Trên một sợi xiềng xích ở trung tâm nhất, Thiên Mị đang bám vào, nó đang
dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cái thứ dám làm cho chủ nhân và
đại ca chó của mình tức giận.
Mombas có một sự kiêng kị theo bản năng đối với Thiên Mị, vào thời điểm này,
nó lui về sau hai bước, xem như nhận thua. Kevin thì giống như là một con chó
rảnh rỗi không có việc gì làm vậy, nhẹ nhàng bước chân trở về đến bên người
Karen.
"Mombas, chú ý lễ phép."
Ashley đứng tại ở sau lưng Karen khiển trách Mombas.
Hiển nhiên, đối với con yêu thú đã bị cha mình thiến này, cô cũng không thích
thú gì nó cho lắm.
Nhưng mà việc cha cô thiến nó cũng không phải là để trêu đùa nó, mà là yêu
thú quý giá do sở nghiên cứu nuôi dưỡng, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ mang theo
một chút bệnh tật trong cơ thể, cần làm những biện pháp hộ lý đặc biết.
Nếu như lúc trước Mombas không bị thiến thì có lẽ nó cũng không sống nổi đến
hiện tại, nhưng tôn nghiêm của giống đực để nó không nhìn được “lý lẽ rõ ràng”
ở trong việc này.
Thật ra Karen cũng rõ ràng, Mombas không chuẩn bị ra tay, bởi vì ngoại trừ
việc tiếng gầm của nó lúc nãy thổi ra một chút gió thì bốn phía xung quanh
cũng không hình thành nên gió lốc gì, khi một con Sói Bão muốn đánh nhau thì
chắc chắn trước tiên phải ngưng tụ ra gió lốc đã. Nó chỉ là muốn tìm lại một
chút mặt mũi, hoặc là nói, nó chỉ là chú trọng hình tượng bản thân của mình
phải cao hơn Tiên Đế.
Lại sau một hồi giằng co, Mombas nằm xuống, không phải thần phục với
Karen, càng giống như là không thèm để ý bọn họ.
Nhưng nơi này là chiếc lồng của nó, cũng là lãnh địa của nó, phản ứng này đối
với những người đi từ ngoài vào, nhìn kiểu gì cũng đều có cảm giác đang tự
mình lừa mình.
Mặc kệ như thế nào, trông thấy Mombas yên tĩnh lại, Ashley cũng là thở một
hơi dài nhẹ nhõm.
Kevin thì tiếp tục bắt đầu đi dạo, đi tới chỗ mà Mombas nằm hóng mát lúc nãy,
nó nhìn thấy một đầm băng, phía trên có một cái dòng nước chảy xuống, nước
sạch sẽ chảy xuống từ nơi đó, sau đó trở thành băng hội tụ lại phía dưới.
Trong nước có khí tức của Mombas, mà con sói này lại rất thích sạch sẽ, nguồn
nước xung quanh vậy mà không có một cọng lông nào.
Kevin nhô móng vuốt ra, sờ lên, phát hiện phía trên mặt đầm có một lớp bảo vệ
mỏng, cũng không kiên cố, nhưng đủ để ngăn cản tro bụi ở bên ngoài.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"
Kevin bắt đầu đối sủa về phía Ashley.
"A?"
Ashley đi tới.
Kevin run lên cái túi mà nó đeo trên người, dùng đầu ra hiệu mở ngăn bên trái.
Ashley đưa tay lấy một cái ly từ bên trong ra, Kevin lại sủa lên hai tiếng về phía
đầm nước ở trước mặt
"Cho đội trưởng uống sao?"
Ashley hiểu được, cô xoay người lại trong đầm nước múc nước.
"Gâu!"
“A, đúng vậy.”
Ashley đi lấy nước ở chỗ dòng nước chảy xuống đầm, như vậy thì sẽ không để
cho đội trưởng và Mombas có vẻ như đang uống chung “một đầm nước"
Karen có chút dở khóc dở cười, anh thích uống nước đá chỉ là ưa thích đơn
giản, sợ phiền phức, cũng không muốn màu mè bày vẽ gì thêm.
Nhưng nếu muốn nói về bày vẽ màu mè thì nước đã tan ra từ những khối băng ở
trong cung điện của Lãnh Chúa Dal thật sự uống rất ngon, hơi mát như tỏa khắp
toàn thân một lần, rất thoải mái
Karen nhận lấy ly nước, uống một ngụm.
Uống vào trong miệng có cảm giác lạnh buốt, việc này không có gì kỳ lạ, nhưng
dường như là bởi vì trong nước cho sức mạnh của Mombas truyền vào, dẫn đến
trên đầu lưỡi cảm giác như có từng bọt khí đang bay lên.
Loại cảm giác này còn đã ghiền hơn cả đồ uống có ga.
Nếu như lại thêm một chút đường mà nói, thì đây quả thật là Sprite tự nhiên.
Một ngụm, hai ngụm.
Karen nhẹ nhàng ợ hơi một cái, sau đó đưa ly nước qua cho Ashley.
Ashley cũng tò mò, uống một ngụm, thấy lạ mà nói: “Cái cảm giác này, uống
rất ngon.”
Kevin chủ động chạy về phía Mombas, Mombas đang nằm rạp trên mặt đất, mở
to mắt, nhìn xem nó đi tới, phun một hơi về phía Kevin, nhưng Kevin trực tiếp
nhảy né sang một bên.
“Gâu gâu gâu uông.”
Trong mắt Mombas lộ ra vẻ nghi ngờ, nó không nghe hiểu.
Kevin sửng sốt một chút, tiếp đó trong mắt toát ra sự thất vọng, lập tức mất
hứng thú, quay người đi trở về.
Điều này khiến trong lòng Mombas rất không thoải mái, cái ánh mắt kia là có ý
gì thế?
Mombas vô thức muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng khi liếc mắt thấy Karen
đang ngồi ở chỗ đó, nó dừng động tác lại
“Còn cần khoảng chừng bao lâu nữa?” Karen hỏi