Pall trừng mắt nhìn, tức giận “Hừ” một tiếng, “Meo” một tiếng đáp lại. Nhưng
mà, không đợi Pall chủ động đưa ngón tay Ánh Sáng ra, cái ngón tay nằm trong
đuôi đã tự mình tróc ra, mà trong phút chốc lại cắt đứt tất cả quan hệ với cô.
Pall cảm thấy có chút mê mang, cơ thể bất ổn, cũng may bị Philomena kịp thời
ôm lấy.
“Vẫn còn ổn chứ?”
“Cái ngón tay này thật không có lương tâm, cứ nói đi là đi như vậy, rời bỏ ta dứt
khoát như thế!”
Pall rất tức giận.
Nhưng rất nhanh, sự phẫn nộ trong đôi mắt mèo của cô bắt đầu tiêu tán, bởi vì
mặc dù bây giờ cô rất suy yếu, thế nhưng là một nguồn suối sức mạnh mới đang
không ngừng truyền vào người cô.
Pall rõ ràng đây là sức mạnh của Karen được truyền vào thông qua khế ước
cộng sinh.
Lúc trước khi cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn bị đuổi giết, vì sống sót nên
không thể không lựa chọn dung hợp với ngón tay Ánh Sáng, quả thật đã giúp cô
còn sống, nhưng cũng dẫn đến thực lực vĩnh viễn bị giam cầm trong hình thái
của một con mèo.
Giống như là một chiếc nhẫn, đeo vào thì dễ, lấy xuống lại rất đau, nhưng nhờ
cơ hội lần này, ngón tay Ánh Sáng hoàn thành rời khỏi cô, đối với cô mà nói là
một sự thiệt thòi nhưng đồng thời lại là một việc tốt, bởi vì gông cùm xiềng xích
…ngược lại đã không còn tồn tại.
Nói cách khác, bây giờ cô có cơ hội để trở về thời kỳ đỉnh cao lúc trước, quan
trọng nhất chính là còn có Karen cung cấp năng lượng linh tính không ngừng
cho cô, cái điều kiện khôi phục này, quả thực tốt đến không thể tốt hơn!
Đây vốn là vấn đề khó giải quyết nhất, nhưng đều bởi vì “Thần tính của Ánh
Sáng” kêu gọi để vấn đề này lập tức trở nên vô cùng đơn giản.
Sau khi ngón tay Ánh Sáng dung nhập vào trong tượng Thần của Giáo Hoàng
Điên thì nó lơ lửng ở trong ngực, để tượng Thần của Điên Giáo Hoàng càng có
cảm giác áp lực.
Giáo Hoàng Điên giơ cánh tay lên, chỉ về phía không trung, phát ra một tiếng
chất vấn:
“Ta không tin trên đời này có Thần Ánh Sáng … trừ phi, ngươi để cho ta trông
thấy ngươi tồn tại!”
...
“m ầm!”
Trong không gian của một tiểu thế giới ở nơi sâu nhất của Trật Tự Thần Điện
bỗng nhiên có tiếng động bất thường truyền đến, ngay sau đó những tiểu thế
giới xung quanh cũng sụp đổ.
Hộ vệ trưởng của Thần Điện xuất hiện, bảo tất cả những người ở đây lui xuống,
chỉ còn duy nhất một người tới đây sớm hơn cả hắn, bởi vì trạng thái của hắn
đặc biệt, càng giống Thần khí, cho nên cấm chế ở nơi này đối với hắn mà nói thì
có hiệu quả rất thấp.
Thần Điện Trưởng mở miệng nói: “Ngươi phải giữ bí mật những gì nhìn thấy
tiếp theo, ta sẽ tuyên bố với đối ngoại rằng đây cũng là động tĩnh đến từ chủ ta.”
“Ta hiểu.”
Cùng với từng tiểu thế giới xung quanh bị liên luỵ mà sụp đổ, vùng tiểu thế giới
ở sâu nhất kia vậy mà xuất hiện một đầu người to lớn, trên đầu có mang mũ
miện toả ra uy nghiêm vô thượng.
Dù rằng đây chỉ là một thứ đã chết.
Ukunga kinh ngạc nói: “Đầu của Thần Ánh Sáng vì sao bị phong ấn trong Trật
Tự Thần Điện?”
Còn có một câu, Ukunga không có hỏi, bộ dáng của Thần Ánh Sáng này sao lại
trông có chút giống với một người bạn cùng phòng khi xưa của mình?
Đúng lúc này, con mắt của cái đầu như sắp mở ra.
Thần Điện Trưởng lập tức nói: “Không được nhìn thẳng!” Lập tức, Ukunga và
Thần Điện Trưởng cùng nhau lui lại, đồng thời Thần Điện Trưởng còn cưỡng
phong toả thế giới này.
Nhưng mà sau một khoảng thời gian ngắn thì cái đầu kia cũng không có mở mắt
ra.
Thần Điện Trưởng: “Dù sao thì hắn cũng đã chết.”
Ukunga nhẹ gật đầu: “May là hắn đã chết.”
Nói xong, Ukunga giống như là vì cố ý làm sinh động bầu không khí, nói đùa:
“Thì ra người đã chết và Thần đã chết đều không mở con mắt ra được.”
…
Trên mặt biển bị phong toả, sau khi tượng Thần của Giáo Hoàng Điên thốt lên
lời chất vấn kia thì tất cả cũng đều bình tĩnh lại.
Mà cơ hội đặc biệt tạo ra nhờ kế hoạch tạo Thần cuối cùng cũng kết thúc.
Hình chiếu tượng Thần của Giáo Hoàng Điên dần dần tiêu tán, hình chiếu tổ
tiên Dị Ma Khát Máu cũng tiêu tán.
Những thứ thuộc về nhân cách Neo, cũng đều biến mất.
Bản thân Neo thì nhắm chặt hai mắt, yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Cái ngón tay Ánh Sáng kia từ từ rơi xuống trước ngược của hắn.
Neo …chết rồi.
Hắn không thể thành công, không thể giống đạt được truyền thừa của Ánh Sáng
giống như cơn nghiện đói của Karen.
Nếu như không có nó, như vậy thì tất cả thử nghiệm thành Thần trước khi kỷ
nguyên này kết thúc nhất định sẽ đều thất bại!
Connor duỗi vuốt rồng ra, che khuất ánh mắt của mình.
Kevin im lặng mặc thở dài.
Pall nhìn nhìn cái đuôi của mình, cũng không biết nên nói cái gì vào lúc này.
Philomena mở miệng nói: “Có cần phải chuẩn bị tang lễ không?”
Bầu không khí trên mặt biển mất mát và đầy sự đè nén.
Karen đi đến trước mặt Neo, Neo đã mất đi nhịp tim, linh hồn đã mất đi khí tức
thậm chí bởi vì thanh tẩy mà còn mất đi sức mạnh linh tính vốn còn giữ lại
trong thi thể, hắn chết một cách vô cùng triệt để.
Hắn thích chơi, nhưng lần này, vẫn chơi quá trớn, nhưng cũng đã đạt được mục
đích, bởi vì cuối cùng hắn tự chơi chết mình.
Karen vốn cho rằng mình sẽ rất khó tiếp nhận cái kết cục này, nhưng sự thật anh
cũng không cảm thấy sụp đổ như trong tưởng tượng, ngược lại rất bình tĩnh mà
tiếp nhận.
“Đội trưởng, nguyện vọng của ngươi cuối cùng cũng đã đạt được rồi.”
Karen đưa tay, theo thói quen nghề nghiệp, anh muốn giúp Neo sửa sang gương
mặt một chút.
Cũng không có ý định tổ chức lễ truy điệu, nhưng ít ra muốn để hắn có thể diễn
để đi chôn chung với tiểu thư Irina, hắn chưa hề đưa ra yêu cầu như vậy với
mình, không phải là bởi vì hắn không nghĩ đến, mà là hắn biết rõ mình nhất
định sẽ giúp hắn hoàn thành.
Nhưng khi ngón tay Karen chạm đến cái ngón tay Ánh Sáng ở trên ngực của
Neo, trong ngón tay Ánh Sáng lại có một nguồn sức mạnh linh tính vô cùng
thuần tuý vận chuyển.
“Ừm?”
Con mắt Karen từ từ trừng lớn, anh bắt lấy cái ngón tay này.
Áp lực linh hồn đáng sợ đánh về phía Karen, đổi lại là bất cứ người nào khác,
dám trực tiếp chạm tay vào di hài của Thần Ánh Sáng như thế này sợ là linh
hồn đều sẽ tiêu tan, cũng chỉ có Karen, có thể chịu đựng loại áp lực này.
Anh giơ ngón tay lên, sau đó đâm vào ngực của Neo!
“Phốc!” “
Một nửa ngón tay đâm vào trong cơ thể Neo, một nguồn sức mạnh linh hồn
thuần khiết bị giữ lại kia bắt đầu tiến hành dung nhập vào trong cơ thể này.
Điều này khiến Neo vốn đã ở trong tình trạng chết vô cùng triệt để lại lập tức có
đủ điều kiện để tiến hành nghi thức nào đó.
Cũng không biết, người được thức tỉnh này rốt cuộc là Neo hay là vị kia …Kẻ
vĩ đại đã từng chiếu rọi thế giới này.
Nhưng, không có gì phải do dự, càng không có gì đáng để chần chờ, tối thiểu
nhất thì trong này hẳn là có một phần thuộc về Neo, dù chỉ là một phần không
có chút ý nghĩa nào.
Karen mở bàn tay ra, treo trước mặt Neo, nhắm mắt lại, trang nghiêm mà ngâm
xướng:
“Trật Tự - Thức Tỉnh!”