Đứa bé trai cổ đỏ theo bản năng phản kháng mệnh lệnh đến từ Luther, nhưng
cực kỳ hiển nhiên, sự phản kháng của nó vào lúc này có vẻ hơi nhợt nhạt, nhất
là viên tinh thể đang treo trên cổ của nó giống như là một cái thẻ tên cho chó vô
cùng tinh xảo.
Nó bị kiềm chế, nó bị khống chế, nó bị kìm hãm lại rồi;
Bất kể trong lòng có không muốn ra sao, nhưng ngỗ nghịch lại ý chí của Luther,
đối với nó mà nói chính là điều không thể tha thứ.
Đây là một sự khống chế cấp bậc cao nhất siêu việt tiền tài, ép buộc, luân lý, thế
tục, thuật pháp, mê hoặc và nguyền rủa.
Cuộc đời của ngươi … Không, là giá trị tồn tại của ngươi, là được khống chế
bởi ý chí của đối phương.
Là một cá thể, ngươi có thể phản đối, có thể bài xích, nhưng xem xét trên chỉnh
thể, kết cục đã được quyết định từ lâu, đáp án chỉ có một.
Giống như là…Thiên sứ do Vực Thẳm Thần Giáo chế tạo ra.
Chỉ có điều Thiên sứ là do tự Thần tạo ra, mà đứa bé trai cổ đỏ này thì càng
giống như là được ban cho sau này.
Môi giới của mối quan hệ này chính là viên tinh thể kia, lại vô cùng có khả
năng nó chính là… Mảnh vỡ Thần cách.
Vô số năm qua, việc ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách, là mục tiêu vĩ đại nhất trong
lòng mỗi tín đồ, là thứ chí cao để bọn họ dùng một đời theo đuổi và hướng tới;
Nếu như không có người ông nội như Dis, Karen có lẽ cũng sẽ có nhận thức
tương tự.
Dis là một người cực kỳ kháng cự việc ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách, ông ta đã
sớm có thể ngưng tụ nhưng vẫn muốn tìm biện pháp kéo dài và áp chế, cũng
không phải chỉ đơn giản là để cho gia đình mình sống một cuộc sống yên ổn.
Ông ấy là một thiên tài, trong thời tuổi trẻ ngắn ngủi thuộc về mình, sự tồn tại
của Dis để một đám "Nhân vật lớn" bên người ảm đạm phai mờ; đồng thời cũng
là một người cực kì kiêu ngạo, ông ta vô cùng xem trọng lòng tự tôn của bản
thân.
Dis đã từng nói, ngưng tụ ra thần cách mảnh vỡ, thật ra là đồ ăn được dán nhãn
lên cho Thần khi đói.
Ông ấy bất mãn, ông ấy phẫn nộ, ông ta hận Thần Trật Tự mà mình từng đi theo
tín ngưỡng, vẫn đang lừa gạt tín đồ, cho nên ông ta tuân thủ Trật Tự, lại xem
thường Thần Trật Tự.
Hắn nói: Thần Trật Tự là do gái điếm nuôi lớn.
Đây là đang nhục nhã nhân cách của Thần Trật Tự, hoặc gọi là "Thần cách", ta
tán thành sự cống hiến của người đối với Trật Tự, ta thừa nhận ngươi từng sáng
tạo ra chiến công vĩ đại, nhưng đối với nhân phẩm của ngươi, ta giữ lại sự khinh
thường lớn nhất của mình.
Thử nghĩ một chút, nếu như lúc này ngồi ở đây không phải Luther mà là Thần
Trật Tự, quỳ gối ở đây không phải đứa bé trai cổ đỏ mà là Dis.
Khi ngươi ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, khi ngươi tự dung nhập ý nghĩa tồn
tại của mình vào trong quy tắc của một vị Thần khác, ngươi đứng trước mặt hắn
làm sao có thể còn có tôn nghiêm?
Đứa bé trai cổ đỏ cuối cùng vẫn là không thể ngăn cản được mệnh lệnh của
Luther, nó thu hồi tóc của mình, Karen và Neo khôi phục tự do.
Nhưng mà đây chỉ là một sự tự do tương đối, bởi vì đứa bé trai kia vẫn đang
lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, tựa như đang mong đợi bọn họ lúc này làm
ra vài hành vi quá khích để cho nó tiện ra tay.
Đáng tiếc, Karen và Neo để nó thất vọng.
Kinh nghiệm làm việc và đấu tranh của hai người này đều đã quá phong phú,
không cần nói chuyện với nhau, cả hai đều rõ ràng bây giờ là thời gian "Để giao
tiếp cho thật tốt", những người khác bây giờ có lẽ là còn ở trong đường hầm,
còn chưa an toàn, dù sao cũng phải tranh thủ cho bọn họ một chút thời gian để
sống sót ra ngoài.
Neo vào lúc này bắt đầu dùng nhân cách để biểu diễn, hắn sẽ không để cho cục
diện tẻ ngắt, cho nên hắn lập tức đứng người lên, tay phải che lấy lồng ngực của
mình, vẻ mặt trang nghiêm nói:
"A, Luther, thật sự là ngài sao?
Ta thật sự không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả sự kích động của ta vào lúc
này, ta là tín đồ trung thành của ngài, ta tán thành quyền bình đẳng của người
tóc tím, ta ủng hộ chủ trương ngài đưa ra, khi biết tin ngài bị ám sát mà chết, ta
đau khổ đến gần như không thể thở nổi!"
Giọng điệu thành khẩn, cảm xúc chân thành tha thiết, cộng thêm sự nghẹn ngào
vừa đủ.
Ngươi biết rõ là hắn đang cố gạt ngươi, nhưng ngươi vẫn rất khó cảm thấy hắn
phản cảm.
Luther nở mỉm cười, hắn nói: "Cảm tạ sự tán thành của ngươi, Philias."
Neo: "..."
Ánh mắt của Karen cũng ngưng lại: Đây là sự toàn tri thuộc về Thần sao?
Luther tiếp tục nói: "Vừa nãy, ta cùng Philias đã trò chuyện một hồi, chúng ta
trò chuyện với tâm tình rất cởi mở, hắn nói hắn muốn bắt đầu một hành trình
không có điểm cuối, nhưng điều mà hắn không yên tâm nhất, đó là bạn tốt của
hắn, một người bạn tên là Neo."
Neo hỏi: "Ngài có thể nhìn thấu ngụy trang của ta?"
"Không, ngươi không có ngụy trang." Ngón tay Luther đặt trên tay vịn ghế khẽ
giật giật, "Giống như đọc lại văn kiện trong quá khứ vậy, đầu ngón tay khẩy
nhẹ, quá khứ của ngươi, đã xuất hiện ở trước mặt của ta."
"Thế nhưng mà, khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau? Khác nhau ở chỗ, giống như khi ngươi ngụy trang trước người
khác, ngươi ngụy trang vẻ bề ngoài của mình, thế nhưng mà đối với ánh mắt
của ta mà nói, không có sự khác biệt giữa trước và sau, bên trong và bên ngoài.
Thành trì của ngươi dù được xây dựng hoàn mỹ như thế nào, nhưng làm sao lại
có thể ngăn được gió luồn vào?"
Neo rất nhanh đã khôi phục tâm tình, hắn mở miệng nói: "Vậy thì, ngài Luther,
xin hỏi, ngài bây giờ là Thần sao?
"Ha ha…" Luther cười, "Nếu như ta nói ta là thần, các ngươi có phải sẽ cảm
thấy thất vọng hay không?"
Neo lắc đầu, hồi đáp: "Chúng ta cũng chưa từng gặp qua Thần chân chính,
không có so sánh, làm sao lại thất vọng đây?"
"Thế nhưng mà, bất kể như thế nào, Thần cũng không thể nào có bộ dáng giống
như ta lúc này, ta từng thưởng không ít tranh vẽ tường của các tông giáo, đã
từng lướt mắt qua những điển tịch, Thần, hẳn là vĩ ngạn, cao quý, mà ta …thì là
mục nát."
"Thế nhưng mà cái này lại có gì liên quan đến việc ngài là Thần hay không?
Không ai quy định thần nhất định phải chỉnh chu xinh đẹp, thần thậm chí có thể
là một con chó."